Chương trước
Chương sau
Bị mấy tên đàn em xưa kia phản bội, Trần Khải An giống như một con thú dữ, ánh mắt đỏ ngầu không hề che giấu chút sát khí nào quay sang nhìn hai tên đàn em của mình, nói với giọng vô cùng căm thù:

“ Tao nhớ mặt chúng mày! Tốt nhất đừng để sau này tao bắt gặp... Nếu không chúng mày sẽ hối hận vì những gì đã làm với tao ngày hôm nay.”

Lời nói ẩn chứa nỗi uất ức, sự không cam tâm cùng với tức giận lên đỉnh điểm được Trần Khải An nói ra, khiến cho hai tên đồng bọn không tự chủ mà rét run.

Hai tay bọn họ run rẩy muốn dừng lại, vẻ mặt lộ rõ sự bế tắc. Trong thâm tâm bọn họ đương nhiên biết, thậm chí là biết rất rõ việc làm này sẽ gây tai họa đến nhường nào.

Không có một ai ngu ngốc mà tự dồn mình vào chỗ khó cả, bọn họ cũng như vậy. Thế nhưng, thật sự tên nam sinh đang ngồi kia rất đáng sợ. Chỉ với một cước trông rất nhẹ nhàng, ấy thế mà đã khiến cho xương chân của tên đồng bọn bị gãy làm hai. Không cần nói cũng biết đây chắc chắn không phải là một người dễ trêu chọc.

Trong lúc hai người còn đang suy nghĩ, một giọng nói mang tính nửa trêu đùa nửa chất vấn đến từ Lâm Thần:

“ Hai người làm ăn có vẻ chậm chạp nhỉ?”

Một giọng nói nghe có vẻ rất đỗi bình thường nhưng lại khiến cho hai tên đồng bọn đều không tự chủ mà run rẩy kịch liệt.

Đây chính là lời cảnh cáo, nếu nhưu bọn họ cứ tiếp tục lề mề như bây giờ, chắc chắn kẻ nằm trên đất tiếp theo khả năng rất cao sẽ là bọn họ.

Mặc dù cảm thấy rất sợ hãi trước lời nói của Trần Khải An, thế nhưng dù sao bọn họ vẫn còn con đường sống. Tương lai còn dài, bọn họ không muốn mất đi một cách uất ức như thế.

Vậy là, mặc cho Trần Khải An gào thét, điên cuồng chống trả, đe dọa hai người như thế nào thì cuối cùng mọi thức ăn trên sàn đều được nhét chính xác vào cổ họng của tên đại gia này.

Lâm Thần chỉ ngồi đó, dường như cậu đang coi cảnh “bạo lực” trước mặt giống như một trò đùa. Thậm chí, trên miệng cậu còn nở một nụ cười.

Sau khoảng mười phút, toàn bộ cơm canh mà bị rơi vãi đã được nhét hét vào miệng Trần Khải An, lúc này, cậu mới đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Khải An đang đau đớn ôm lấy mặt của mình và nói:

“ Cảm giác mày hiện tại như thế nào? Có thấy cơm ăn kiểu đó rất ngon hay không?”

Lời nói đầy vẻ châm biếm của Lâm Thần chẳng khác nào con dao đang khứa mạnh vào cái lòng kiêu hãnh của Trần Khải An. Hắn mặc dù rất đau, thế nhưng vẫn cố gắng nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt hận thù, từng chữ từng chữ gằn giọng:

“ Tao... một ngày nào đó sẽ khiến mày hối hận vì những gì làm hôm nay.”

Vì bị gẫy mấy chiếc răng, cộng thêm bộ hàm bị lệch khiến cho tông giọng trở nên khá hài hước, Lâm Thần thậm chí không nhịn nổi mà bật cười, phất phất tay nói:

“ Được rồi được rồi! Tao không có thời gian chơi đùa với mày.”

Nói xong, Lâm Thần cũng mặc kệ tên Trần Khải An này định làm gì. Cậu từ từ đứng dậy, vỗ vỗ một chút bộ quần áo của mình, sau đó từ từ đi ra ngoài.

Trông thấy Lâm Thần chuẩn bị đi ra ngoài, ánh mắt Trần Khải An như lửa đốt nhìn chằm chằm cậu ấy. Hàm răng cắn chặt khiến cho một chiếc răng lung lay khác cũng bị rụng theo. Thế nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý, nuốt xuống chiếc răng đó giống như đang muốn nuốt trôi nỗi hận trong lòng mình.

Trần Khải An trong lòng chỉ muốn giết chết tên nam sinh trước mặt này. Kể cả hiện tại muốn hắn táng gia bại sản thì hắn cũng sẵn sàng chấp nhận. Nỗi uất hận của hắn đã ghim sâu vào đáy lòng, trở thành một chấp niệm mà hắn không bao giờ quên.

“ Mày cứ cao ngạo đi. Ông già tao sắp chiếm lấy công ty này. Tao nhất định sẽ tìm mày, cho mày chết cả trăm ngàn lần. Dùng cách tra tấn da man nhất lên người thân của mày... Để cho mày sống không bằng chết.” Trần Khải An trong lòng uất hận nghĩ.

Mặc dù nghĩ uất hận nhưng hắn cũng vô cùng hoài nghi. Bởi vì hắn ban nãy đã nhắn tin cho ba của hắn- Trần Khải Minh, thế nhưng hiện tại vẫn chưa thấy bộ dáng ba hắn đến. Thật sự quá may mắn cho tên khốn khiếp này.

Thế nhưng, ngay khi Lâm Thần chuẩn bị đi ra cửa. Một giọng nói trầm tính vô cùng lo lắng từ bên ngoài vang vọng:

“ Khải An, thằng nào dám bắt nạt con?”

Vừa dứt lời, rất nhiều thân ảnh từ bên ngoài vọt vào trong. Nhìn sơ qua có chừng hai mươi, ba mươi người, ai ai cũng mặc quân phục bảo vệ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc bao vây toàn bộ một phòng nho nhỏ này.

Lâm Thần thấy cảnh tượng này, vẻ mặt cậu vô cùng bình tĩnh, hai chân dừng lại, đứng lại quan sát.

Sau khi bao vây chặt chẽ, một tên trung niên, dáng người khô kệch với chiếc bụng bia, khuân mặt béo tròn, trên đầu chỉ có vài sợi tóc giống như hói đang cố gắng chạy thẳng vào.

Mặc dù lo lắng giống như sắp chết nhưng vì dáng người của ông ta quá to nên tốc độ có vẻ chậm. Mỗi bước chân ông ta đi đều khiến mặt đất rung nhẹ một chút, làm cho mọi người xung quanh đều có chút cạn ngôn.

Trần Khải An giống như tìm được than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vẻ mặt có bao nhiêu uất ức, bao nhiêu thống thổ lúc này được bày ra hết. Kết hợp cùng với khuân mặt bị biến dạng lúc này, tất cả đã khiến cho mọi người từ ngoài xem vào cũng vô cùng xót thương cho chàng trai.

“ Ba...ba ơi cứu con với!!!” Trần Khải An cố gắng nói bằng giọng thảm thương nhất.

Trông thấy cảnh này, ba của hắn- tức Trần Khải Minh cũng làm ra vẻ mặt vô cùng đau khổ, thậm chí hai chân ông ấy còn không thể đứng vững mà quỵ xuống. Điều này khiến cho hai người bảo vệ phải chạy đến, từ từ dìu ông ấy đi đến chỗ con trai mình.

Trần Khải Minh hai mắt ướt lệ được dìu đến trước mặt con trai ông ta. Chứng kiến khuôn mặt con trai mình bị biến dạng, máu me be bét cùng với hàm răng không còn nguyên vẹn, thân thể hắn tức giận đến mức run rẩy, giọng nói đầy phần sát khí.

“ Là ai? Là ai đã làm cho con tao ra nông nỗi này!”

Cả phòng bị câu nói của Khải Minh trấn áp, căn phòng trở nên im ắng đến kỳ lạ. Không một ai dám nói câu gì cả, thậm chí là thở mạnh.

Riêng chỉ có Lâm Thần là trầm tư suy nghĩ, không hề để ý hai cha con họ Trần kìa.

Đúng như những gì cậu suy đoán. Tên Khải An kia đã gọi người. Mà người hắn ta gọi lại là cha của mình.

Điều này chưa phải là điều duy nhất, cái cậu quan tâm chính là việc rất nhiều bảo vệ của công ty cô ấy( Linh Nhi) lại xuất hiện ở nơi này. Phải biết, trừ lệnh cấp cao hoặc là trường hợp khẩn cấp, mọi trường hợp còn lại thì bảo vệ không được phép điều động một cách tùy tiện như vậy.

Điều này chứng tỏ là gì? Tên Trần Khải Minh này có vấn đề! Thậm chí rất có thể ông ta có liên quan tới vụ án mà cậu đang thăm dò.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ, Trần Khải An dùng ánh mắt hận thù nhìn Lâm Thần, gằn giọng từng chữ nói với ba của hắn:

“ Ba... con thành ra như vậy tất cả là nhờ tên này. Hắn ta đánh con dã man, thậm chí bắt con ăn đồ thừa trên sàn.”

Lời nói giống như một quả bom giáng thẳng vào tai những người xem, ai ai cũng nhìn chằm chằm Lâm Thần không rời.

Vì căn phòng này toàn là con trai, thế nên đa số ánh mắt đa số là ánh mắt không ưng thuận nhìn Lâm Thần. Người thì hả hê, người thì xót thương, người thì cười trên nỗi đau người khác...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.