Cảm giác đau rát, bờ má đỏ ửng nhưng hai người lại không dám nói gì, vẻ mặt tội lỗi cúi đầu trước ánh mắt đáng sợ của Lâm Thần.
“ Các người bảo vệ thân chủ kiểu gì vậy? Các cô có biết là chỉ thiếu chút nữa, cô ấy sẽ không còn trên cõi đời này không?”
Lời nói của cậu tràn ngập sự oán giận, phong thái như một ông chủ.
Minh Minh và Tư Hạ có bao giờ bị người khác cho ăn bạt tai như vậy, thế nhưng hai người chẳng hề tỏ ra một chút thái độ khó chịu, cả hai đều đồng loạt quỳ xuống, ăn năn hối lỗi nói:
“ Xin...xin lỗi cậu chủ... là chúng tôi sai!!!”
Ở đằng xa, mấy tên binh lính đều run rẩy cả tay chân khi nhìn thấy cảnh tượng này. Bởi bọn họ thấy hai người quyền lực rất cao đang quỳ xuống trước mặt cậu chủ.
Đáng sợ hơn là trên má của hai cô ấy đều in dấu bàn tay, ấy thế mà cả hai đều không hề tỏ vẻ khó chịu nào... Điều này chứng tỏ điều gì? Tội của hai bọn họ vô cùng lớn, thậm chí lớn tới nỗi mà để chính cậu chủ phải ra tay như này.
Tý nữa, chắc chắn cậu chủ cũng sẽ xử lý bọn họ, điều này khiến cho ai cũng đứng ngồi không yên, vì bọn họ chỉ là lính quèn, thật sự không thể chịu nổi được tội lớn này.
Lâm Thần mặc dù vẫn vô cùng tức giận, thế nhưng nghĩ lại cũng là do bọn họ không biết, thế nên cậu mới phất phất tay, nói với hai người:
“ Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3359106/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.