Chương trước
Chương sau
“Thế...thế chúng ta phải làm sao?” Tiểu Ngọc từ đầu bên kia lo sợ nói.

Trải qua câu chuyện mà Nguyệt Sương nói, cùng với những gì mà bạn bè cô từng kể, khả năng chắc chắn là cô gái tên Linh Nhi thực sự thích anh trai mình. Nếu bình thường, cô cũng chẳng bất ngờ lắm, bởi vì anh ấy được coi là thần tượng của rất nhiều cô gái.

Chỉ là, cô cũng không thể ngờ, một cô gái với gia thế khủng khiếp, thậm chí có thể được coi là “thánh thần không thể chạm tới” lại đem lòng yêu một chàng trai ở nơi xa xôi hẻo lánh này.

Đó không phải trọng yếu, thứ mà cô lo lắng lại chính là cái tính cách độc chiếm từ Linh Nhi. Một bên là tình yêu, một bên là độc chiếm, kết hợp hai thứ này thì nó chính là một thảm họa.

Thử nghĩ xem, nếu anh ấy bị cô ta bắt đi, rất có khả năng là cô sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.

Không, cô không muốn nó xảy ra, cô phải ngăn chặn chuyện này. Lâm Thần chỉ có thể là của cô, mãi mãi thuộc về cô.

Nguyệt Sương nhìn thấy Tiểu Ngọc tỏ vẻ lo lắng như vậy, là một cô gái thông minh, cô cũng hiểu khá rõ những gì mà cô ấy suy nghĩ. Thế nên, cô mới mỉm cười, nụ cười cao quý xinh đẹp, một tay cầm lấy chiếc thẻ đen rồi nói:

“ Cách thì cũng không phải là không có...”

Nghe thấy lời nói có phần tự tin của Nguyệt Sương, đôi mắt Tiểu Ngọc lóe lên, giọng nói hối hả mong chờ:

“ Đâu...đâu...cách nào vậy? Cô nói đi!!!”

Nguyệt Sương cũng không giấu giếm, nụ cười tự tin càng bộc lộ rõ cùng với giọng nói chậm rãi:

“ Chỉ cần anh ấy không ra khỏi nhà là được. Khi đó, Linh Nhi sẽ chẳng thể nào mà tìm được cả...”

Tiểu Ngọc nghe vậy, cô đang háo hức bỗng dưng trở nên ủ rũ, vẻ mặt buồn phiền nói:

“ Không được! Nếu làm như vậy thì anh ấy sẽ không chịu đâu. Bởi gia đình tôi còn nợ khá nhiều.”

Ban đầu, nghe lời nói này, Tiểu Ngọc có chút mong chờ. Thế nhưng, khi nghe xong lời giải thích này, cô cũng chỉ có thể cười khổ. Nếu như làm cách như vậy được thì cô đã sớm làm rồi, chẳng chờ đến lúc Nguyệt Sương nói cả.

Thế nhưng, điệu cười có chút châm biếm của Nguyệt Sương làm cho Tiểu Ngọc chú ý. Chỉ thấy cô ấy giơ chiếc thẻ đen lên, vẻ mặt tự tin:

“ Tiền??? Haha...cô nghĩ tôi thiếu sao? Chỉ cần tôi thích...toàn bộ nợ của cô sẽ được xí xóa!!!”

“Cái...cái gì???” Tiểu Ngọc giống như khó có thể tin mà bật thốt lời ra.

Thấy vẻ mặt có chút tự cao của Nguyệt Sương, cô cảm giác là lời của cô ấy nói là thật. Bởi dù sao, Nguyệt Sương cũng là một trong những người thuộc dòng dõi quý tộc, tiền đối với cô ấy chắc chỉ là những tờ giấy in con số mà thôi.

Nghĩ đến cảnh nhà được trả nợ, sau đó anh ấy sẽ chẳng làm gì mà ở nhà chung sống cùng cô, hai người cùng nhau nấu ăn, cùng nhau ca hát... Chỉ cần như vậy là cô cảm thấy sướng như sắp lên tiên rồi.

Tuy nhiên, nghĩ đến câu nói từ nhỏ của anh ấy, cô lại lắc đầu phản đối:

“ Không...không được...Anh ấy sẽ không chấp nhận chuyện này đâu nếu cô cho anh ấy số tiền lớn như vậy. Thế nên, cô đừng có dùng cách này.”

Cứ tưởng, Nguyệt Sương đã hết cách, bởi vì ngoại trừ tiền bạc, cô ấy cũng chẳng sở hữu được thứ gì nữa. Thế nhưng, khi nhìn Nguyệt Sương dường như lại cười một cách vô cùng tự tin, cô lại có một cảm giác rất quái lạ. Nó giống như Nguyệt Sương có vô vàn cách bày ra vậy.

Đúng vậy, ngay khi nghĩ như thế, Nguyệt Sương từ từ lấy trong ngăn kéo của Lâm Thần một bản hợp đồng, sau đó giải thích:

“ Đây là hợp đồng mà anh ấy đã ký với mẹ tôi. Như cô cũng đã biết, ban đầu anh ấy là gia sư của riêng tôi. Thế nhưng, sau nhiều biến cố, lúc này anh ấy lại chính là người bảo vệ cho tôi...”

Thấy Tiểu Ngọc còn ngơ ngác, vẫn chưa hình dung ra ý đồ của mình, cô không còn cách nào khác là phải nói thẳng:

“ Cô đúng là ngây thơ. Tôi đương nhiên biết là anh ấy sẽ không chịu nhận tiền tôi tặng. Tuy nhiên, nếu như tiền anh ấy nhận lại là tiền công của anh ấy thì sao.”

Nói đến đây, cô nhìn Tiểu Ngọc bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Đến lúc này, kế hoạch của Nguyệt Sương mới chính thức lộ ra.

Tiểu Ngọc nghe vậy, cô dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Nguyệt Sương. Không thể không nói, Nguyệt Sương rất thông minh, thậm chí nó còn khiến cho cô trầm trồ thán phục.

Tại sao anh ấy phải đi ra ngoài làm, đó chính là kiếm tiền để nuôi gia đình. Bây giờ, chỉ cần trông chừng Nguyệt Sương mà đã kiếm được khoản lớn, chắc chắn anh ấy sẽ gắn bó với nó.

Bảo vệ Nguyệt Sương, tức là anh ấy sẽ không rời khỏi nhà, đến khi đó... Tiểu Ngọc không tự chủ mà cười một cách vô cùng “kỳ lạ”.

Nhìn thấy bộ dạng này, Nguyệt Sương dùng ánh mắt có chút kinh tởm nhìn Tiểu Ngọc, nhắc nhở:

“ Xem cô kìa... không thể ngờ cô lại thèm khát anh ấy đến mức chảy cả nước miếng kìa. Tém tém lại đi !!!”

Bị Nguyệt Sương không ngần ngại vạch trần, Tiểu Ngọc đỏ bừng cả mặt, tay chân luống cuống nhanh chóng giải thích:

“ Aaa...Không...không phải thế...tôi...tôi chỉ là...”

Nguyệt Sương đương nhiên chẳng muốn nghe giải thích rồi, cái biểu cảm như kia ngoại trừ nghĩ đến mấy chuyện biến thái thì còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

Thế nên, cô cũng chẳng muốn nghe nhiều, nhanh chóng đổi chủ đề:

“ Được rồi... Bây giờ tôi giao cho cô một nhiệm vụ???”

Tiểu Ngọc thấy Nguyệt Sương không truy cứu chuyện vừa nãy, cô thở ra một hơi. Thật sự cô phải tự kiểm điểm bản thân mình sau vụ này. Không thể để người ngoài nhìn thấy bộ dáng cô vừa nãy nữa.

Thế nhưng, thấy Nguyệt Sương giao cho cô một nhiệm vụ cùng với vẻ mặt nghiêm túc như này, cô cũng không ngần ngại đáp:

“ Chuyện gì...cô nói đi!!!”

Nguyệt Sương thấy Tiểu Ngọc nghiêm túc, cô mỉm cười nói:

“ Nhiệm vụ của cô là...”

Thời gian như thoi đưa, chốc lát buổi sáng đã đến. Mặt trời đã đến giờ làm việc, dùng bản thân tỏa những ánh nắng đến muôn loài.

Trên giường, mí mắt Lâm Thần chớp chớp, sau đó từ từ mở ra một cách mệt mỏi. Vẻ mặt có chút mệt mỏi tự nói:

“ Sáng rồi sao???”

Tuy nhiên, rất nhanh, giống như một phản xạ, cậu hoảng sợ cầm lấy điện thoại bên cạnh, ấn ấn từng nút cùng với vẻ mặt lo lắng cực độ.

Tâm trí cậu lúc này chỉ nghĩ đến em gái của cậu. Cả ngày hôm qua, cậu không thể liên lạc được với em ấy. Đây là một chuyện vô cùng kỳ lạ, thậm chí là chưa từng có tiền lệ.

Chính bởi vì vậy mà cậu vô cùng lo lắng, cậu rất lo em ấy đã xảy ra chuyện gì xấu, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Cha mẹ thì đi làm xa, em ấy phải sống một mình, thế nên rủi ro xảy ra chuyện xấu là có.

Lo lắng, sợ hãi bao trùm cậu cả ngày qua, nó khiến cho sức khỏe cậu xuống dốc. Thậm chí, cả đêm cậu trằn trọc không thể ngủ được.

Cậu muốn gọi lại cho em ấy, nếu như không được, cậu sẽ liều cái mạng này để về được nhà. Cho dù việc này vô cùng nguy hiểm, có thể khiến cho mọi hành tung của cậu bị lộ, thế nhưng cậu không nghĩ được nhiều như vậy. Cậu chỉ muốn biết Tiểu Ngọc đã an toàn hay chưa.

Một tay nhanh chóng ấn vào icon của Tiểu Ngọc, một dòng tin nhắn dài dằng dặc hiện ra. Đến lúc này, cậu mới thở dài một hơi.

Ngay sau đó, Tiểu Ngọc gọi đến cho cậu, ngay lập tức, cậu không ngần ngại mà bắt máy. Một thân ảnh xinh đẹp đang quỳ xuống, hai tay bê một chậu nước nhỏ đang xuất hiện trước mặt cậu.

Đó không ai khác chính là cô em gái mà cậu vô cùng lo lắng. Lúc này, vẻ mặt của em ấy vô cùng hối lỗi, ánh mắt giống như mong cậu tha thứ cùng với hành động quỳ xuống đó. Toàn bộ mọi thứ khiến cho cậu vô cùng ngạc nhiên.

“Em...em xin lỗi anh...” Tiểu Ngọc dùng biểu cảm hối lỗi nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.