Chương trước
Chương sau
Khương Cẩm thật sự là không ngờ Vương gia kia vậy mà chưa bỏ cuộc, lại mời một bà mối khác đến. Nói đến lần trước trở mặt đến như vậy, nếu là người bình thường có một chút sỉ diện, chắc chắn không thể đến lần nữa. Cũng không biết Vương gia này rốt cuộc đang muốn gì, không lẽ là thật sự nghèo đến mức đó?
Bà mối lần này so với Hoàng thị lần trước quả thật có tốt hơn một chút, luôn mồm khen Vương gia có thành ý đến nỗi bỏ luôn cả thể diện tiếp tục đến cầu hôn, quả là thật lòng thật dạ.
Đương nhiên trong lòng Khương Cẩm hiểu rõ, nhìn bà mối vẫn đang tính phân bua lí lẽ kia, nghĩ nghĩ nói "Chuyện hôn sự với Vương gia dù sao cũng không thể thành. Nhưng ta lại có ý muốn tuyển rể tự lập môn hộ, nếu đại nương có người thích hợp có thể đề nghị cho ta, lì xì mai mối này cũng sẽ không thua Vương gia"
Bà mối kia thấy Khương Cẩm đột nhiên nói lời này, lắp bắp kinh hãi "Phẩm mạo cùng của cải của cô nương như vậy, cho dù là gả lần 2 cũng có thể tìm một mối không tồi, nhưng tuyển rẻ thì không giống như vậy"
Khương Cẩm lại có tính toán khác, tính tình nàng lãnh đạm, kiếp trước tuy rằng cố tìm một người để kết hôn, nhưng thực tế cũng không hoàn toàn yêu hắn. Đời này sống cuộc sống nữ tử tình tình huống như thế, trong lòng nàng càng rõ ràng, không thể trong cậy tìm một người chân thành. Nàng càng xem trọng cuộc sống của chính mình hơn. Để nàng gả đi cho người ta bày bố, còn không bằng tự nàng đương gia làm chủ cuộc sống, nghèo cũng một chén cơm, giàu cũng một chén thóc, quả thật cũng không khác gì.
Hiện tại nàng nói như vậy, một là để chặn miệng Vương gia, hai là thỏa mãn tâm ý của bản thân. Còn chọn được người nào, nàng cũng không vội, cứ chậm rãi xem là được. Chung quy chỉ cần chọn một người thành thật, phúc hậu, không có thân thích nào "cực phẩm" là được.
Bà mối kia thấy mặt mày Khương Cẩm kiên định, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc, cũng không nói thêm gì nữa. Bà sống đã hơn 50 tuổi, trong lòng hiểu rõ phàm là nữ nhân có thể ra ngoài tự lập đều không phải quả hồng mềm, Vương gia này hơn phân nửa là uổng phí tâm tư.
Chờ tiễn bà ta đi rồi, trong lòng Khương Cẩm tính toán một chút, kêu Tống tẩu đến nhà Vương gia nhìn xem tình hình như thế nào, lập tức đoán được nguyên nhân vương gia lại đến cầu hôn lần nữa.
Vương gia kia chính là mở một cửa tiệm, vừa bán mì phở kinh doanh, nhưng cũng có bán thêm bánh bao và màn thầu. Không cần chớp mắt mỗi ngày cũng có thể bán trăm cái.
Hiện giờ Khương Cẩm mở tiệm bánh bao, bên đó không chỉ không thể bán được bánh bao, mà danh số bán rán cũng bị ảnh hưởng. Bánh của hắn bán bằng giá với bánh của Khương Cẩm, nhưng mà nguyên liệu vỏ bánh và nhân bị cắt xén nên hương vị không bằng một phần mười bánh của nàng, làm sao có thể bán ra. Bởi vậy cứ một ngày qua đi, cửa tiệm Vương gia lại mất đi 300 văn tiền lời. Vương gia kia tuy rằng kiếm tiền chủ yếu ở các món chính, nhưng mỗi ngày mất 300 văn cũng đủ làm cả nhà hắn đau lòng, cho nên lại kêu bà mối tới cửa.
Truyện được edit tại Page: Người Hạnh Phúc/Wattpad: Lily073
Khương Cẩm đối với chuyện này chỉ có thể cười khổ, nhưng cũng không để bụng. Không ngờ vậy mà dần dần truyền ra tin đồn, nói rằng Khương Cẩm nhận bí kíp làm bánh bao của Vương gia như sính lễ, không ngờ nhận xong lại phủi tay không gả. Có bí kíp bánh bao của Vương gia, Khương Cẩm mới có thể làm bánh bao ngon như vậy. Sau đó lời đồn lại thực mau biến mất – Vương gia có bí kíp làm bánh, sao bánh bao giữa hai bên bán ra hương vị lại chênh lệch đến như vậy?
Lời đồn này truyền ra, vậy mà cũng xem như giúp Khương Cẩm làm một đợt quảng cáo. Những người vốn dĩ không biết đến tiệm bánh của nàng, nghe xong tin này lại chạy đến nếm thử một lần, sau đó trở thành khách hàng thường xuyên.
Khương Cẩm sau khi thuê thêm được trợ thủ, lại cho ra thử bánh bao thịt heo hành tây, bánh bao thịt dê, cùng bánh bao đậu, doanh số rất tốt. Thịt heo hành tây dĩ nhiên không cần phải nói. Chính là bánh bao thịt dê làm từ thịt dê con, hương vị rất ngon, sự tiếp nhận thịt dê của cổ nhân cũng là rất cao, so với thịt heo thì mắc hơn một chút, có rất nhiều người trong nhà quan viên cấp thấp thường xuyên đến mua, cũng có mấy vị bộ khoái cùng quan võ cấp thấp mua bánh bao thịt dê làm cơm trưa trong lúc đi tuần tra. Còn bánh bao đậu làm nhân ngọt bán giá thấp, không ít cha mẹ đến mua để dỗ hài tử, mỗi ngày cũng có thể bán tầm một trăm cái. Chỉ là giá đường có hơi cao, hiện tại còn chưa có trình độ tinh luyện được đường mía, chuyện này Khương Cẩm cũng không quản được.
Loại bánh bao mới ra đời cùng với danh tiếng truyền đi, khách nhân ngày càng đông, bởi vậy tới 15 tháng chạp, cửa hàng đã có thể kiếm được lợi nhuận ổn định tầm 1500 văn mỗi ngày. Không thể không nói chuyện này thật là ngoài dự đoán của Khương Cẩm, nhưng ngẫm lại cũng không kì quái. Tuy rằng cổ đại có nhiều mỹ thực, nhưng hơn phân nửa là do danh môn thế gia tự tìm tự dùng, trình độ chung quy như thế nào, nhìn Định Nam hầu phu nhân Vương thị là biết. Hơn nữa Khương Cẩm tinh tế, vào đông cửa tiệm tuy rằng không có giường đất giữ nhiệt, nhưng trên cửa treo rèm độn bông, trong phòng để vài cái bồn tỏa nhiệt. Cho dù bước vào không thể nói là ấm áp như xuân, nhưng so với gió lạnh thấu xương bên ngoài vẫn tốt hơn nhiều, đây là điều mà đa số các tiệm ăn nhỏ không làm được. Cùng là dùng bữa, nhưng ở trong phòng ấm áp, ăn ba cái bánh bao nóng hôi hổi, cắn một ngụm thịt ướt đậm đà, rau xanh tươi tốt, lại uống một ngụm canh gạo kê, đối với thực khách mà nói, cũng xem như có thể xua tan mùa đông lạnh giá.
Sinh ý rực rỡ, Khương Cẩm đương nhiên rất vui vẻ. Liễu Diệp lại càng vui mừng hơn, nàng ta vốn dĩ cảm thấy một ngày có thể kiếm một trăm hay thậm chí mấy chục văn tiền đã rất vừa lòng, không ngờ tới chuyện làm ăn sinh ý lại tốt như vậy, càng thêm cổ vũ nhiệt tình.
Tâm tình các nàng không tồi, mọi người ở Định Nam hầu phủ cũng vậy. Sau khi trải qua nhiều khúc chiết, Trường Ninh Quận chúa cùng Lục Tề Lâm rốt cuộc cũng đính hôn. Định Nam Hầu phủ còn thưởng tết cho hạ nhân hai phân tiền tiêu vặt. Truyền tới bên ngoài, bên Khương Cẩm cũng nghe được tin này, nàng không để bụng, Liễu Diệp thì có vài phần khó chịu.
Liễu Diệp không nhịn được, có vài lần nhắc đến A Dung làm cho trong lòng Khương Cẩm có chút không thoải mái. Lúc đó Liễu Diệp vì cứu nàng mà xảy ra chuyện, Khương Cẩm thừa nhận có chút giận chó đánh mèo trút lên A Dung. Nhưng sau một tháng, Liễu Diệp ngoài trên đùi để lại sẹo thì quả thật không có vấn đề gì lớn, ngược lại nàng ta nhắc mãi A Dung, trong lòng Khương Cẩm cảm thấy có chút khổ sở.
Chỉ là mặc kệ chuyện xảy ra lúc trước, sau này Khương Cẩm hỏi thăm, nhờ vả khách quen hay đến quán của nàng cũng không có tin tức gì. Khương Cẩm không có biện pháp gì, nữ tử như nàng ở cổ đại ngay cả chỗ dừng chân cho bản thân đã không dễ dàng, càng đừng nói đến chuyện đi tìm người ở biển rộng mênh mang, chỉ có thể tự an ủi bản thân, không có tin tức chính là tin tốt.
Tiêu Nhan qua mấy ngày cũng biết Khương Cẩm nhờ người tìm hiểu tin tức của mình, trong lòng không thể nói là tư vị gì. Người như hắn cùng Khương Cẩm nói đến cùng chính là khác nhau một trời một vực. Lúc đó tình huống đặc biệt, vốn là nên coi như hết thảy chưa từng xảy ra. Huống chi tình cảnh của hắn hiện tại cũng không được tốt lắm, nếu thật sự nhận lại nhau, đối với nàng cũng không có gì tốt.
Tiêu Nhan ngắm nghía vòng tay dương chi bạch ngọc trên tay, khẽ thở dài. Vẫn là để Tưởng nhị đi qua chiếu cố một chút đi. Một nữ tử mở tiệm bánh bao nhỏ, lại có quen biết với một thị vệ hoàng tử cũng đủ để người khác dè chừng. Hơn nữa Tưởng nhị cùng Khương Cẩm đã sớm quen biết, hiện giờ dần dần có chút qua lại cũng không khiến người khác chú ý.
Khương Cảm cũng không để ý nhiều như vậy, nàng gần đây thực bận rộn. Ước chừng gần đến cuối năm làm ăn lại càng tốt, có mấy ngày có thể kiếm đến 2 lượng bạc. Tháng chạp này sinh ý phá lệ tốt, Liễu Diệp và Tống tẩu cũng đặc biệt hăng hái, ước chừng đến 29 tháng chạp Khương Cẩm mới ngừng công việc.
Bất quá đồ vật cần chuẩn bị để ăn tết, nàng đã tranh thủ chuẩn bị xong lúc rảnh rỗi, quà năm mới cần đưa đến các nơi cũng đã được chuẩn bị tốt.
Truyện được edit tại Page: Người Hạnh Phúc/Wattpad: Lily073
Bên chỗ am Huệ Ninh sư phụ tặng 50 cân gạo, 50 cân ngũ cốc, 5 cân dầu. Lễ vật tuy rằng không lớn nhưng rất đầy đủ.
Chỗ Triệu nhị Khương Cẩm tặng một con gà, hai con cá. Triệu nhị đáp lễ nàng 10 cân thịt, còn đắt hơn so với chỗ nàng đưa qua.
Mấu chốt là bên chỗ Tưởng nhị. Từ lúc Khương Cẩm ra khỏi Định Nam hầu phủ đã được người ta giúp đỡ, lúc sau hắn lại hỗ trợ giải vây cho nàng, chuyển nhà thì đưa hậu lễ, Khương Cẩm thật không biết nên đưa hắn lễ vật gì cho tốt. Châm chước nửa ngày, Khương Cẩm chuẩn bị một con heo sữa quay, một con dê, ngẫm lại Tưởng nhị là một thị vệ hoàng tử, cũng xem như võ tướng, chắc chắn sẽ hứng thú với vũ khí, nên lại mua một thanh hồ đao từ chỗ khách quen người Hồ hay đến ăn bánh bao của nàng.
Hồ đao này tuy rằng đã được vị khách kia giảm giá cho không ít, cũng phải mất mười lăm lượng bạc. Đao này hình dạng bình thường, lại cứng, vô cùng sắc bén, rốt cuộc Khương Cẩm lại mua thêm cho mình một thanh để giành phòng thân.
Nói thật thanh đao này quả thật Tưởng nhị vừa nhìn đã thích, đáng tiếc ngày hôm sau bị chủ nhân nhà hắn thân thiết hỏi han một chút, đành phải đem đau này dâng ra.
Sau đó hồ đao đã đặt ở thư phòng Tiêu Nhan.
Tưởng nhị ở sau lưng âm thầm trào phúng chủ tử nhà mình keo kiệt. Lễ vật năm mới nhiều như vậy không xem vào mắt, chỉ có một thanh hồ đao cũng không buông tha... Còn đối với Tiêu Nhan mà nói, hắn cảm thấy tất cả lễ vật năm mới này vốn dĩ chính là phải cho hắn.
Rốt cuộc lúc trước chính hắn bảo tên nhãi Tưởng nhị này đi giúp nữ nhân ngốc Khương Cẩm, lúc sau càng là hắn phái Tưởng nhị đi hỗ trợ nàng. Quà năm mới này đương nhiên là của mình, mình không lấy luôn cả heo quay đã là rất phúc hậu rồi.
Khương Cẩm còn không biết xung quanh chuyện hồ đao của mình còn có một hồi gợn sóng nho nhỏ như vậy. Hiện tại nàng đang vô cùng vui vẻ cùng Liễu Diệp kiểm kê gia sản.
Khương Cẩm hiện giờ có chưa đến 50 mẫu ruộng đồng bằng, ba mươi mấy mẫu vùng núi, hai tòa nhà trước phô hậu trạch, trước làm cửa hiệu mặt tiền hai tầng, sau có hai gian nhà ở. Vốn dĩ nàng còn lại khoảng hơn một trăm lượng, trong khoảng thời gian này lại kiếm thêm được năm, sáu mươi lượng nữa thành ra gần 200 lượng chẵn. Toàn bộ tính ra cũng được tầm 1000 lượng. So với mười mấy lượng bạc lúc rời khỏi phủ Định nam hầu, đã tăng lên gấp trăm lần. Nhiều nhất vẫn là sự đóng của Trường Ninh quận chúa, bất qua sau này sau này việc làm ăn của tiệm bánh bao phát triển cũng rất nhanh.
Chủ tớ hai người thập phần vui mừng, Khương Cẩm sau khi thu thập xong xuôi tổng kết một câu "Cần lao* mới có thể làm giàu a"
*Lao động cần cù
Bởi vì còn dư tiền, Khương Cẩm thương lượng cùng Liễu Diệp xem nên mua đất hay mua thêm nhà. Liễu Diệp có khuynh hướng mua đất. Khương Cẩm lại muốn mua nhà để cho thuê. Kỳ thật đối với các nàng, kiểu cho thuê ruộng trồng trọt, nhà đất, tiền thu vào cũng không tính là cao. Nhưng mà trong tay có đất đai vẫn cảm thấy yên tâm hơn. Cổ đại không giống hiện đại, dù như thế nào cũng cần dự trữ lương thực.
Mấu chốt chính là sang năm là đại thọ 50 của Hoàng đế, rất có khả năng sẽ mở thêm một đợt ân khoa. Mà cho dù là không mở ân khoa thì cũng năm sau vẫn có một đợt khoa cử, đến lúc đó giá nhà hay giá thuê cũng đều tăng lên, trên cơ bản cũng có thu nhập ổn định như mua bán.
Nếu không phải tiền bạc có hạn, Khương Cẩm thật sự muốn làm một xây một cái chung cư. Vừa làm bà chủ tiệm bánh bao vừa làm bà chủ nhà cho thuê cũng đâu có mâu thuẫn gì.
Liễu Diệp cuối cùng bị Khương Cẩm thuyết phục, chủ yếu nàng ta cũng không cảm thấy mình nên quyết định chuyện này nên cũng bỏ qua, vội đi xuống lầu giúp đỡ Tống tẩu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.