Chương trước
Chương sau




Loại đồ án hình mỏ neo thuyền này, Chu Văn không phải lần đầu tiên mới nhìn thấy, nói như vậy bởi, trên đồ án chiếc mỏ neo có một hình nữ nhân, trước kia người ra biển hết sức kiêng kỵ nữ nhân, cho nên trên mỏ neo thuyền không thể khắc hình nữ nhân được.

Chu Văn một mực không hiểu đồ án hình neo thuyền kia rốt cục có ý nghĩa gì, hắn đối với cái này tương đối hiếu kỳ, đột nhiên nhìn thấy hình xăm trên người này, Chu Văn thật muốn hỏi hắn, đồ án mỏ neo thuyền này có lai lịch như thế nào.

Nhưng người này như một người điên, điên điên điên khùng khùng chạy tới chạy lui, con mắt mù, còn không ngừng chạy, lảo đảo không biết ngã sấp xuống bao nhiêu lần còn không chịu dừng lại.

-Vừa rồi hắn nói, thấy được một chiếc thuyền, có người trên thuyền giết người, đồ án hình neo thuyền cùng hắn nói tới có quan hệ sao?

Trong lòng Chu Văn âm thầm suy tư.

Nhìn thoáng qua Quỹ Tích thánh điện xa xa, Chu Văn đột nhiên ý thức được duy đoán của mình có khả năng sai lầm.

Sơ đại Lục đại anh hùng, phần lớn đã chết trong Dị thứ nguyên lĩnh vực, chỉ còn lão anh hùng Độc Cô gia còn sống tốt, có lẽ không bởi vì hắn chạy nhanh nhất.

-Xem bộ dáng người này, hắn bên trong Quỹ Tích thánh điện nhất định nhìn thấy đồ vật nào đó kinh khủng. Bình thường có hai loại khả năng, một loại là bên trong Quỹ Tích thánh điện thật có kinh khủng đồ vật, mới có thể khiến cho hắn hoảng hốt như thế. Còn có một loại khả năng chính là, Quỹ Tích thánh điện ,cũng không có những thứ kinh khủng, những thứ hắn thấy chẳng qua là huyễn tượng. Vô luận là loại nào, cũng không giống nội dung khảo nghiệm tốc độ.


Thời điểm Chu Văn suy tư, người kia bởi con mắt mù, không nhìn thấy cái gì, điên loạn chạy đâm vào một cây đại thụ, trực tiếp ngất lịm.

Chu Văn đến trước mặt tên Phong tử kia, kiểm tra vết thương trên người hắn, phát hiện đây chỉ là vết thương da thịt, cũng không có nghiêm trọng, chẳng qua ngất đi mà thôi.

-Có thể nhận ra thân phận của hắn sao?

Chu Văn nhìn Lý Huyền hỏi.

Người có thể tiến vào Thánh địa, không phải hậu đại Lục đại anh hùng, cũng là đại diện một một phương thế lực, Chu Văn mặc dù không biết, có điều Lý Huyền là người có kiến thức rộng rãi, có thể nhận biết hắn hay không cũng khó nói.

Nếu như có thể tra ra được thân phận của hắn, có thể tìm được manh mối nào cũng nên.

Lý Huyền lại lắc đầu nói:

-Không biết, có điều nhìn cách ăn mặc của hắn, hẳn hắn không phải là người của lục đại gia tộc, có thể là đại biểu một phương thế lực tới.

Lý Huyền không nhận ra lai lịch của hắn, Chu Văn cũng không có biện pháp gì tốt lắm, liền nói với Lý Huyền:

-Có biện pháp nào đem hắn đưa ra ngoài không? Hắn là một người điên, hiện tại mắt bị mù, thả hắn tại đây mặc kệ, chỉ sợ hắn rất khó sống sót.

-Hiện tại chỉ sợ không có cách, tiến vào Thánh điện dễ dàng, nhưng muốn đi ra ngoài, nhất định phải chờ lục đại Thánh điện chọn ra người thừa kế, sau đó mới có thể đi ra, hiện tại không ai có thể đi ra được.

Lý Huyền lắc đầu nói.

Chu Văn có lòng muốn dẫn hắn ra ngoài, sau đó hỏi thăm một chút lai lịch của người này, nếu như muốn chờ lâu như vậy, trên đường mang theo người điên, tựa hồ không tiện lắm.

-Như vậy đi, đem hắn trói lại trên lưng tọa kỵ của ta, chúng ta mang theo hắn cùng đi, hiện tại hắn trở thành người mù, đem hắn bỏ mặc tại đây cũng không tốt lắm.

Lý Huyền trầm ngâm nói.

-Được.


Chu Văn vừa vặn cũng muốn dẫn hắn đi, lúc này liền đáp ứng xuống.

Lý Huyền triệu hoán một đầu Phối sủng, Chu Văn cùng Lý Huyền đem Phong tử kia mang lên lưng Phối sủng, sau đó dùng dây thừng cố định hắn, lúc này mới tiếp tục lên đường, chuẩn bị di chuyển tới Thần điện khác.

Đi không bao xa, Phong tử bị trói bên trên lưng Phối sủng nói chuyện, hai người còn tưởng hắn đã tỉnh táo, đi đến xem xét, thấy hắn ngã gục ở chỗ này lẩm bẩm, tự như đang nói mơ.

-Quỹ Tích thánh điện. . . Ta nhất định phải đi Quỹ Tích thánh điện. . . Chỉ cần tiến vào Quỹ Tích thánh điện, ta có thể biết ban đầu ở trên thuyền đến cùng xảy ra chuyện gì. . . Vì cái gì bọn hắn sẽ tự giết lẫn nhau. . . Vì cái gì. . . Không muốn. . . Đừng có giết ta. . . Đừng có giết ta. . . Ta không thấy gì cả.

Lời nói trong giấc mộng của hắn, bắt đầu còn tốt, sau đó biến thành ác mộng kêu rên.

Chu Văn nghe trong chốt lát, đột nhiên có một loại xúc động muốn đi vào Quỹ Tích thánh điện.

Mặc dù cái tên điên này nói năng có chút lộn xộn, có điều theo những lời hắn nói có thể suy đoán, rất có thể hắn xác thực trải qua huyễn cảnh trên một chiếc thuyền, cuối cùng chiếc thuyền kia bên trên không biết xảy ra biến cố gì, trên thuyền người ta lại tự giết lẫn nhau, hoặc là có người trên thuyền giết người, mà người này may mắn còn sống sót.

Thế nhưng người trong cuộc không biết trên thuyền đã xảy ra chuyện gì, cho nên muốn nhờ lực lượng Quỹ Tích thánh điện, muốn nhìn xem lúc trước, trên thuyền rốt cục xảy ra chuyện gì.

Nếu như suy luận này đúng, lực lượng bên trọng Quỹ Tích thánh điện, rất có thể là năng lực nhìn lại quá khứ, cho nên nhân loại muốn mượn nhờ năng lực của Quỹ Tích thánh điện.

Nói cách khác, không phải năng lực của Quỹ Tích thánh điện làm hắn nổi điên, mà những sự tình hắn thấy được trên thuyền, cho nên hắn mới bị dọa điên.

Thời điểm Chu Văn đang suy tư, nam nhân kia như bị ác mộng của chính mình làm cho tỉnh lại, lập tức đứng người lên, hắn bị trói, căn bản không thể ngồi lên, vẫn y nguyên ngồi trên lưng Phối sủng, thân thể cứng ngắc như một cây gậy.

-Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì?

Phong tử hoảng sợ kêu to.

-Huynh đệ, đừng sợ, chúng ta không có ác ý, bọn ta sợ ngươi nổi điên chạy loạn, cho nên mới đem ngươi trói bên trên Phối sủng, chờ lối ra mở, chúng ta sẽ đem ngươi đưa ra Thánh địa, hiện tại kỹ thuật trị liệu tốt như vậy, lại có lực lượng Phối sủng có thể dùng, nhất định có thể chữa trị ánh mắt của ngươi.

Lý Huyền mặc kệ hắn có thể hay không nghe hiểu, nói một tràng lời.

Người kia tựa hồ thanh tỉnh hơn một chút, không sợ hãi giống như trước đó, có điều vẫn xúc động hét lớn:


-Thả ta ra, ta phải vào Quỹ Tích thánh điện….

Chu Văn cùng Lý Huyền nhìn nhau, đều kinh ngạc nhìn trong mắt đối phương, người này lúc trước cơ hồ muốn tự sát, bây giờ muốn quay trở về Quỹ Tích thánh điện, thật sự không hiểu hắn đến cùng muốn làm gì.

-Huynh đệ, ngươi đừng có kích động, ngươi vừa từ bên trong Quỹ Tích thánh điện đi ra, hiện tại ngươi muốn đi vào Quỹ Tích thánh điện làm gì?

Lý Huyền tò mò hỏi.

-Ta muốn…Ta muốn..

Phong tử suy nghĩ cả buổi, cũng không có nghĩ ra cái gì, sau đó hắn đột nhiên ngơ ngác giật mình, nói:

-Ta muốn làm gì? Ta muốn làm gì?

-Người này bị điên không giống ai.

Lý Huyền cười khổ lắc đầu.

Chu Văn nhìn xem Phong tử nhíu mày không nói, hắn hết sức muốn biết sự tình Phong tử, nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ rất không có khả năng, cái tên này đầu óc hoàn toàn bị hư.

Phong tử đột nhiên phát lực kéo đứt dây thừng, nhảy xuống khỏi lưng Phối sủng, hướng về Quỹ Tích thánh điện chạy như điên, Chu Văn cùng Lý Huyền không kịp phản ứng.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.