Chương trước
Chương sau




Hiện tại Chu Văn có chút buồn rầu, thuộc tính lực lượng và tốc độ của hắn, đều được thần lực kết tinh tăng cường, đột phá đến 21 điểm.

Nhưng Nguyên khí và thể phách của hắn vẫn chưa thể đột phá, hiện tại cũng không thể lấy được thần lực kết tinh, trừ phi hắn có thể đợi thêm mười năm, chờ thời điểm Thánh địa mở ra.

Đáng tiếc Chu Văn không đợi nổi mười năm, hơn nữa nếu đợi hơn mười năm nữa, An gia cũng chưa chắc đưa danh ngạch cho hắn.

- Muốn đột phá thể phách cùng Nguyên khí như thế nào bây giờ?

Chu Văn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ tới biện pháp gì.

- Nếu bên trong Thánh địa có thần lực kết tinh, không chừng bên trong Dị thứ nguyên lĩnh vực khác cũng có, như vậy cũng chỉ tìm trong Phó bản trong trò chơi thôi.

Chu Văn nghĩ đến Phó bản trong trò chơi, không khỏi không nghĩ tới Hoàng kim phi nghĩ cùng viên kén trắng.

Hiện tại hắn đột phá Long Mông Phi Thiên thuật, hơn nữa học được Thiên Ngoại Phi Tiên, có lẽ có cơ hội đạt được viên kén trắng.

- Vốn định lúc trở về, mang các ngươi đi mấy cái Dị thứ nguyên lĩnh vực nhìn một chút, có điều bây giờ thôi, chờ sau này có cơ hôi lại đi.


A Sinh vừa lái xe vừa nói.

Không có người phản đối, Chu Văn lần này làm mất lòng lục đại gia tộc, bọn hắn không nên ở bên ngoài, vẫn nên nhanh chóng trở lại Lạc Dương thì tốt hơn.

Bởi sợ xảy ra vấn đề, A Sinh không lựa máy bay trở về, một đường lái xe về, thời điểm đi đến một đường núi, thấy phía trên đường núi, có một nữ sinh ngồi trước phất tay đối với bọn hắn.

Bốn người dừng xe lại, thấy nữ sinh bị thương, mắt cá chân bị thương nặng như bị vật gì cắn, vết thương vô cùng sâu đến tận xương cốt.

- Ta bị một Dị thứ nguyên sinh vật công kích, hết thảy Phối sủng bị chết trận, lại bị thụ thương, các ngươi có thể mang ta đi đến phụ cận thành thị được không.

- Ngươi bị thương ở gần đây? Gần đây không có Dị thứ nguyên lĩnh vực chứ?

Lý Huyền nhìn nữ sinh nói.

- Ta cũng cho rằng như vậy, nhưng nơi này lại xuất hiện Dị thứ nguyên sinh vật, kém chút mất mạng.

Nữ sinh nói.

- Ngươi gặp Dị thứ nguyên sinh vật ở đâu, nó là Dị thứ nguyên sinh vật loại gì?

A Sinh nhìn chằm chằm nữ sinh hỏi.

- Ngay ở phía trước, hơn một dặm đường, có một đầu Dị thứ nguyên sinh vật Bạch viên hầu…

Nữ sinh đem câu chuyện kể một lần.

A Sinh sau khi nghe xong, đáp ứng để nữ sin lên xe bọn hắn.

Lý Huyền tìm một cơ hội A Sinh kiểm tra xe, nhỏ giọng nói với A Sinh:

- Sinh ca, nữ nhân này không có vấn đề chứ? Chúng ta vừa đắc tội với lục đại gia tộc, ngay tại nơi hoang sơn dã lĩnh này gặp một nữ nhân đang thụ thương, chuyện này quá trùng hợp đi?

- Nếu như nàng có vấn đề, thế càng phải để nàng bên mình, ta tình nguyện nắm kẻ định nắm trong bàn tay mình.

A Sinh nói.


Lý Huyền ngẫm lại cũng đúng, không nói cái gì.

Xe một lần nữa lên đường, Chu Văn thấy bên trên đường có nhiều dấu vết chiến đấu, không ít đá vụn, còn có một số vết cào đáng sợ, thoạt nhìn nữ nhân này không có nói dối, ít nhất nơi này khẳng định đã xảy ra chiến đấu.

Lý Huyền hết sức am hiểu nói chuyện với nữ nhân, rất nhanh có thể bắt chuyện với nữ nhân kia.

Nữ nhân nói, nàng họ Trương, gọi là Trương Ngọc Trí, người Đông đô, là một thợ săn Dị thứ nguyên sinh vật tự do.

Bình thường, nếu như tiến vào Dị thứ nguyên lĩnh vực mạo hiểm, hoặc đi săn giết Dị thứ nguyên sinh vật, đều gia nhập một số tập đoàn hoặc Liên bang.

Chỉ có một số người lựa chọn hành nghề thợ săn tự do, một người hoặc một số người cùng nhau đi vào Dị thứ nguyên lĩnh vực săn giết Dị thứ nguyên sinh vật.

Nữ nhân này có dáng vẻ khoảng hai mươi tuổi, hiện tại người bình thường mười sáu mười bảy tuổi có thể học đại học, học bốn năm đại học, kết thúc cũng chừng hai mươi tuổi, mà lựa chọn trở thành thợ săn tự do, có chút ngoài dự liệu.

Có điều khiến bọn Chu Văn hết sức chú ý, nơi này là Đông đô, cách Lạc Dương rất gần, hiện tại cũng thuộc phần quản hạt của Lạc Dương, nữ nhân này thuộc Đông đô, vừa vặn tiện đường với bọn hắn.

Thời điểm Lý Huyền cùng Trương Ngọc Trí nói chuyện trời đất, hiển nhiên hỏi rất nhiều sự tình liên quan đến Đông đô, Trương Ngọc Trí đối đáp trôi chảy, như người sinh ra ở Đông đô, đến cả hẻm cũ Tử tiểu điếm cũng biết.

Đến chỗ Trương Ngọc Trí nói gặp được Dị thứ nguyên sinh vật, bọn họ không nhìn thấy viên hầu, phía trước có nhiều đá rơi, ngăn chặn đường đi.

Lý Huyền xuống dọn đường, trực tiếp quét sạch đá vụn trên mặt đường, sau khi dọn đá vụn, lại phát hiện phía dưới đá vụn có một cỗ thi thể.

Thi thể lại một đầu bạch viên hầu, trong miêu ta cùng Trương Ngọc Trí không khác lắm, hẳn là đầu viên hầu nàng thấy.

- Ngươi giết nó?

A Sinh kiểm tra thi thể viên hầu, nhìn Trương Ngọc Trí hỏi.

- Không, ta bị nó truy sát kém chút mất mạng, đến Phối sủng đều bị nó giết sạch, nào có năng lực giết nó.

Trương Ngọc Trí khẳng định nói.

- Vậy kỳ quái, ngươi không giết nó, tại sao nó chết ở đây?

Lý Huyền nói.


- Ta cũng không biết, chắc có nơi này có người khác.

Trương Ngọc Trí đánh giá bốn phía, trên đường chính Bàn Sơn, căn bản không có người nào, một bên núi một bên vách núi, không có khả năng giấu người.

Chu Văn đang nhìn thi thể, trên ngực bạch viên hầu có một cái lỗ máu, giống như trái tim bị người ta móc, chết vô cùng thê thảm.

- Lên xe, chúng ta tiếp tục đi.

A Sinh đem thi thể bạch viên hầu ra một bên, lên xe nói vài lời với mọi người.

Chu Văn đang chuẩn bị lên xe, tầm mắt lướt qua, phát hiện một cột mốc biên giới thẳng đứng ven đường.

Cột mốc biên giới cũng không có hiếm lạ gì, trước kia để phân chia khu vực, giữa thành phố với thành phố, giữa quốc gia với quốc gia, thậm chí giữa hương trấn cùng thôn, đều có cột mốc biên giới, phân chia địa bàn.

Sau khi Dị thứ nguyên phong bạo, trên cơ bản không có ai sử dụng cột mốc biên giới, bởi phần lớn các khu vực đều có Dị thứ nguyên lĩnh vực tồn tại, rất khó phân chia.

Có điều trên đường thường xuyên vẫn có thể nhìn được một số cột mốc biên giới, chẳng qua hiện tại nó không có tác dụng gì.

Thấy được cột mốc biên giới cũng không phải chuyện ly kỳ gì, nhưng điểm hiếm lạ ở đây, Chu Văn có thể tìm được đồ án nhỏ trên tấm bia.

Chu Văn đối với đồ án nhỏ thực sự quá quen thuộc, mặc dù bức đồ án kia trong góc cột mốt biên giới, thoạt nhìn rất khó phát hiện, nhưng hắn liếc mắt vẫn có thể thấy được.

Bên trong đồ án quỷ dị là một cái đầu lâu, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, âm u.

Trên tấm bia khắc bốn chữ, nghĩ như thế nào cũng không liên tưởng đến địa danh nào, bốn chữ rõ ràng là “Âm Dương giới bia”.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.