Chương trước
Chương sau




- Đừng tới đây.

Chu Văn lạnh giọng quát, bảo những quan quân xông tới đây, đem Hứa Văn đang thống khổ rên rỉ dưới mặt đất, đồng thời nói:

-Mang nước tới đây?

Nhưng quan quân nhìn thân hình dính không ít huyết vũ của Chu Văn, ánh mắt cổ quái, phức tạp, không có cách nào liên hệ hắn với hình ảnh thiếu gia hoàn khố với nhau.

-Có.

Một người sĩ quan đáp lời, vội vàng cầm một ấm nước nóng tới.

-Ném qua đây, cầm nhiều hơn một chút.

Chu Văn nói.


Sĩ quan kia vội vàng cầm ấm nước ném qua, nhưng sĩ quan khác cũng bề bộn đi lấy nước.

Hứa Văn cảm thấy toàn thân chẳng khác nào kim đâm, khó chịu không nói ra lời, nhưng ý thức thanh tỉnh không ít, nhìn Chu Văn đang dùng nước làm sạch huyết vũ trên người nàng, cuối cùng để nàng sạch sẽ trên đồng cỏ.

-Một thời gian nữa, nàng sẽ khỏi hẳn, các ngươi chăm sóc nàng cho tốt.

Chu Văn liếc mắt nhìn Hứa Văn, đứng dậy đi về phía bờ bên kia, lần nữa lăng không đi.

Hứa Văn cố nén đau đớn trên người, hai tay nắm chặt mặt đất, chống nửa người ngồi dậy, mắt thấy Chu Văn chui vào trong huyết vũ, rất nhanh không thấy người nữa, trên mặt biểu lộ ra vẻ cổ quái, không nói gì được.

-Hứa y tá trưởng, ngươi không sao chứ?

Sĩ quan vây quanh nói.

-Ta không sao.

Thân thể Hứa Văn cảm thấy vô cùng đau nhức, nhưng nàng cảm thấy được, tình huống của mình đang chuyển biến tốt đẹp.

Nàng không biết vì sao Chu Văn làm được, mãi cho tới bây giờ, bọn hắn vẫn chưa nghiên cứu ra phương pháp chống cự huyết vũ, trừ phi tố chất thân thể đủ mạnh, đến trình độ Sử thi, kết hợp Nguyên Khí kỹ hộ thể, mới có thể ngăn cản huyết vũ.

Thế nhưng nếu cảm nhiễm huyết vũ, vẫn không có phương pháp có thể chữa trị, thân là y tá trưởng, Hứa Văn biết huyết vũ đáng sợ thế nào.

Nhưng Chu Văn chẳng những có thể bỏ qua virus bên trong huyết vũ, lại có thể khu trừ virus trên người nàng, điều này khiến nàng không thể tưởng tượng nổi, không có biện pháp đem Chu Văn của hiện tại với tên công tử hoàn khố xuất ngày trốn tránh chơi đùa, còn uống thuốc bổ, liên hệ với nhau.

-Chẳng lẽ, chỉ cần tiến vào An gia, người không phải họ An cũng thay đổi cổ quái như vậy ư?

Trong đầu Hứa Văn lại nổi lên một thân ảnh khác, đó là một nam nhân cả ngày mỉm cười, tựa như nam nhân vô hại, không hiểu sao Hứa Văn cảm thấy Chu Văn cùng nam nhân kia tương tự như vậy.

Chu Văn trong huyết vũ lao nhanh đi, hắn nhất định phải theo kịp bọn Lữ Vân Tiên, truy tung bọn hắn cùng đi tìm đầu Si kia, Chu Văn nghe Hứa Văn nói, biết ngay Dị thứ nguyên sinh vật nuốt Thạch khí nhất định là Si.

Bọn hắn trong huyết vũ không thể nhìn thấy vật, nhưng Chu Văn nhờ năng lực Đế Thính, có thể quan sát bốn phía, rất nhanh tìm được đám người Lữ doanh trưởng.

Nhưng ngoài dự kiến Chu Văn, bọn Lữ Vân Tiên không đi xa, tiến vào với tốc độ vô cùng thong thả.


Mặc dù trên người bọn hắn có áo mưa đặc chế, nhưng huyết vũ cản trở tầm mắt của bọn hắn, khiến bọn hắn không dám đi nhanh, sợ hãi đụng vào Dị thứ nguyên sinh vật, nếu áo mưa bị xé dứt, bọn hắn chỉ đường chết.

Chu Văn không biết Si ở vị trí nào, chỉ có thể nhẫn nại đi phía sau bọn hắn, cũng may có sự tồn tại huyết vũ, Chu Văn không cần cách họ quá xa, không cần che dấu, lặng lẽ đi theo bọn người Lữ Vân Tiên, không ai có thể trong huyết vũ nhìn ra hắn.

Chu Văn che dù, chậm rãi đi trong huyết vũ, đồng thời đang quan sát tình huống ở phía trước, vạn nhất bọn hắn gặp phải Dị thứ nguyên sinh vật khác, Chu Văn muốn đảm bảo an toàn cho bọn hắn, cam đoan bọn hắn có thể tìm được đầu Si nuốt Thạch khí.

Vẻ mặt Lữ Vân Tiên nghiêm túc, bên trong huyết vũ di chuyển, coi như Sử thi cường giả, ánh mắt cũng chỉ có thể nhìn được nhiều lắm mười mấy mét, không thể nhìn xa hơn.

Dưới tình huống này, bọn hắn nhưng đưa thân vào nguy hiểm, bốn phía lúc nào cũng có thể có thú dữ nhảy ra.

Đừng nói Truyền kỳ sĩ quan kia, coi như Lữ Vân Tiên, cũng giống vậy, sợ mất mật.

Đột nhiên, Lữ Vân Tiên cảm thấy lưng phát lạnh, trong lòng tựa hồ có dự cảm bất thường, lập tức quát to một tiếng:

-Cẩn thận đề phòng, khả năng có địch tập.

Lữ Vân Tiên hết sức tin tưởng trực giác bản thân, đây là tố chất hắn trên chiến trường chém giết nhiều năm bồi dưỡng ra được, mặc dù không hoàn toàn chính xác, tuy nhiên nó nhiều lần cứu mạng hắn.

Mọi người vây quanh nhau, nhìn quanh bốn phía, tuy nhiên không có tác dụng gì, huyết vũ ngăn cản tầm mắt của bọn hắn, căn bản cái gì cũng không nhìn thấy.

Lữ Vân Tiên nỗ lực nhìn về phía trước, bất luận như thế nào, mưa bụi rất nhanh làm mời kính chắn, khiến tầm nhìn hắn mơ hồ, loáng thoáng ở giữa, tựa hồ có một bóng người từ phía trước đi tới, cẩn thận nhìn lại, không thấy cái gì.

-Đằng trước là người nào? Là người, thì kêu lên một tiếng.

Lữ Vân Tiên rống to, nhưng không có người trả lời hắn, chỉ có tiếng mưa rơi lớn.

Có điều thân ảnh kia càng ngày càng gần, Lữ Vân Tiên cuối cùng thấy rõ ràng, đó là quái nhân, tóc đen rủ xuống mặt đất, trong huyết vũ đi tới, toàn thân ướt nhẹp, làn da dính máu, coi như hắn là người, sợ cũng biến thành quái vật.

-Đó là Quỷ…Quỷ…

Liễu Thành Chí nhìn thấy thân ảnh kia, lập tức kêu lớn lên, thanh âm tràn đầy hoảng hốt.


-Phong đầu đội, khổi xướng tiến công.

Lữ Vân Tiên triệu hoán Phối sủng, đây là một đầu Nham thạch quái, nó có khả năng ngăn cản huyết vũ.

Mặt khác mấy sĩ quan có đều khống chế Phối sủng của bản thân, cùng Nham thạch quái vật cùng nhau công tới.

Mấy con Phối sủng đều dùng năng lực của mình, dùng đủ loại công kích bao phủ quái nhân bên trong huyết vũ, đặc biệt là đầu Sử thi Nham thạch quái, mang theo lực quyền kinh khủng, trực tiếp đập vào đầu quái vật kia.

Bành!

Đầu quái vật bị nện bạo, sau đó đó toàn bộ thân thể nổ tung, hóa thành hắc thủy, bắn tung tóe.

Một đám sĩ quan đều reo hò lên, nhưng bọn hắn mới reo hò được lát, thì thấy những Phối sủng dính hắc thủy, phảng phất như than lửa gặp tuyết, trên thân Phối sủng toát ra hàng loạt bạch khí.

Mấy Truyền kỳ Phối sủng trong chốc lát bị hòa tan thành nước, thân thể Nham thạch quái cũng bị ăn mòn nhấp nhô, cánh tay Nham thạch quái đều bị đứt gãy, một cái chân cũng bị ăn mòn mất, thân thể ầm ầm ngã xuống bên trong vũng máu.

Bên trong những ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, những hắc thủy đó lại ngưng tụ thành quái nhân tóc đen, khuôn mặt quái nhân bị tóc đen che đi nửa khuôn mặt, hé miệng, lộ ra nụ cười im ắng quái dị, làm cho tất cả mọi người tê cả da đầu, trên người nổi da gà, hận không thể lập tức quay đầu chạy trốn.

Nhưng bản thân là quân nhân, mặc dù trong lòng hoảng hốt, nhưng khi bọn hắn nghe được lệnh Lữ Vân Tiên phát công kích, vẫn giơ vũ khí trong tay, khởi động công kích mạnh nhất tới quái nhân kia.

Kiếm quang đao mang đan xen, Lữ Vân Tiên lực quyền càng là như là núi lửa phun trào mãnh liệt, Mệnh hồn hắn là Hỏa tướng quân, gia trì nhất kích bá đạo.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.