Chương trước
Chương sau




Thân hình quái nhân bên trong công kích như du hồn di chuyển nhanh chóng, thân hình lúc ẩn lúc hiện, rất quỷ mị, khiến tất cả công kích rơi vào không trung.

Bạo hỏa lực quyền của Lữ Vân Tiên, mạnh mẽ đánh ra một khe rãnh dài mười mấy thước trên mặt đất, rất nhiều huyết vũ bốc hơi, tuy nhiên không thể làm bị thương mảy may quái nhân kia.

-A!

Một người sĩ quan run sợ lui lại, thân hình quái nhân ẩn hiện, đã tới trước mặt hắn, đôi mắt toàn lòng đen, xuyên thấu qua mái tóc hắn nhìn hắn, khiến hắn vạn phần sợ hãi, không tự chủ được hét chói tai, vang lên lùi lại.

Một cái tay của quái nhân, như quỷ trảo chộp tới cổ hắn.

-Ngươi dám!

Lữ Vân Tiên bạo ngược oanh ra nắm đấm, hỏa diễm như một đầu mãnh hổ gào thét.

Nhưng thân hình quái nhân trong huyết vũ lóe lên một cái, rồi biến mất, thời điểm hắn xuất hiện, đã đến sau lưng sĩ quan kia, một đôi quỷ trảo sắp tóm được đầu sĩ quan kia.

Trong nhất thời, tất cả mọi người cảm thấy trong lòng lạnh buốt, bọn hắn đều hiểu rõ, đây là người thứ nhất, rất nhanh đến bọn hắn.


Nếu chiến đấu cùng Dị thứ nguyên sinh vật, mà không tìm ra phương pháp tiêu diệt nó, rất dễ toàn quân bị diệt toàn quân, đường sống duy nhất, chỉ có trốn.

Lữ Vân Tiên rất rõ ràng điểm này, cho nên hắn chuẩn bị rút quân, để bọn hắn có thể chạy đi, còn tự bản thân chặn Dị thứ nguyên sinh vật kinh khủng kia, cùng lắm tử chiến ở đây.

Mắt thấy móng vuốt quái nhân sắp bắt được đầu quân nhân trẻ tuổi, đột nhiên có một đạo cường quang từ xa chiếu tới, rơi trên thân quái nhân.

Quái nhân bị ánh sáng chiếu đến, theo bản năng giơ tay lên, chặn mặt mình, sau đó nhìn phương hướng chiếu xạ tới.

-Đều rút lui.

Một thanh âm truyền đến, sĩ quan kia phản ứng, đột nhiên vọt ra ngoài, thoát ly ra khỏi quái vật.

Những sĩ quan, bao gồm Lữ Vân Tiên, đều theo bản năng lui lại.

Ông!

Chỉ nghe được một tiếng rung, một thanh Đao phá không xẹt qua huyết vũ đầy trời, trực tiếp đâm vào thân thể quái nhân, sau đó thân thể quái nhân hóa thành hắc thủy rơi đầy đất, chuôi Trúc đao nghiêng nghiêng cắm vào đại địa.

Lần này khác với lúc đầu, quái nhân không phục sinh nữa, dần dần dung hợp cùng huyết vũ, thẩm thấu vào trong bùn lầy.

Bọn người Lữ Vân Tiên nhìn về hướng phi Trúc đao, bọn hắn không biết ai là người xuất thủ cứu bọn hắn, có điều Lữ Vân Tiên cảm giác thanh âm có chút quen tai, đuôi Trúc đao này cổ quái này, hắn tựa hồ gặp qua ở đâu, chẳng qua trong lúc nhất thời không nhớ nổi.

Rất nhanh, bọn hắn thấy một thân ảnh đáp trên huyết vũ tới, trong tay còn cầm mọt cây dù, chẳng qua bọn hắn mặc áo mưa đặc chế, người kia chỉ ăn mặc áo giáp đen đi bên trong huyết vũ, thân thể bị tung tóe huyết vũ, nhưng không bị huyết vũ ảnh hưởng, khiến không ít sĩ quan cảm thán, thầm nghĩ người trước mặt, là một đỉnh cấp Sử thi cường giả.

Lữ Vân Tiên thấy cái dù che mưa có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút, chính hắn cũng có một cái như vậy, có đều đặt trong xe Jeep, không mang đến, ở chỗ này, dù che mưa không có tác dụng gì.

Người kia cầm dù đi tới, đến chỗ Trúc đao cắm trên mặt đất, đem Trúc đao cắm vào vỏ đao.

Bởi khuôn mặt bị mưa che chắn, không thể nhìn thấy rõ mặt mũi của hắn, Lữ Vân Tiên chào theo kiểu nhà binh, mở miệng nói:

-Đa tạ bằng hữu xuất thủ cứu giúp, không biết có thể hay không lưu cái tên, Lạc Nhật quân Thất đoàn Tam doanh Lữ Vân Tiên vĩnh viễn cảm đại ân, ngày nào đó tất có tương báo. ..

Nghe được Lữ Vân Tiên nói, người kia ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Vân Tiên, miệng nhếch lên, cuối cùng Lữ Vân Tiên thấy rõ ràng khuôn mặt người kia, sau đó cả người ngây dại, miệng nới rộng không khép lại, không nói tiếp được nữa.


Không chỉ Lữ Vân Tiên, toàn bộ Tam doanh sĩ quan đều mở to hai mắt nhìn, đều lộ ra khuôn mặt bất khả tư nghị, hết sức choáng váng.

Huyết vũ không ngừng rơi xuống, không khí hoàn toàn tĩnh mịch.

-Lữ doanh trưởng, thời gian không còn nhiều, nhanh lên đường, tìm đầu Dị thứ nguyên sinh vật nuốt Thạch khí đi.

Chu Văn cẩm Trúc đao đi về phía trước.

Nguyên bản hắn không dám ra mặt, nhưng rõ ràng bọn Lữ Vân Tiên không phải là đối thủ của Thủy quỷ, lực lượng Lữ Vân Tiên không kém hớn Thủy quỷ, hỏa diễm của hắn, ở mức độ nào đó khắc chế Thủy quỷ.

Nhưng ở bên trong huyết vũ vô biên, sức mạnh Hỏa hệ bị áp chế cực mạnh, mà Quỷ quái lại được gia trì cực lớn, tốc độ được gia trì trên diện rộng, công kích của Lữ Vân Tiên căn bản không đụng tới nó.

-Văn thiếu gia, An phó quan ra lệnh bắt buộc, để ta chiếu cố tốt ngài, tuyệt đối không cho phép ngài tiến vào Viễn cỗ chiến trường.

Lữ Vân Tiên xưng hô với Chu Văn như cũ, nhưng ngữ khí và thái độ, đều khác biệt hoàn toàn so với trước đây.

Quân nhân phục tùng mệnh lệnh tôn kính cường giả, trước kia Chu Văn theo bọn hắn nghĩ là một thiếu gia hoàn khố ăn chơi, cho nên vô luận thân phận Chu Văn tôn quý như thế nào, bọn hắn cũng không thật tâm tôn kính Chu Văn.

Nhưng Chu Văn độc thân tiến vào Viễn cỗ chiến trường, chém giết Dị thứ nguyên sinh vật, mà bọn hắn thúc thủ vô sách, còn cứu toàn bộ bọn hắn, lập tức nhận được sự tôn kính của bọn họ.

-Hiện tại không phải ta đang ở chỗ này sao?

Chu Văn nhìn Liễu Thành Chí một chút:

-Khoảng cách tới chỗ ngươi gặp Dị thứ nguyên sinh vật đó,còn boa xa?

-Đại khái còn hơn mười dặm đường.

Liễu Thành Chí theo bản năng đáp.

-Lữ doanh trưởng, nếu như có thể, để bộ hạ ngươi, về huyết hà bên kia tiếp ứng, ngươi và ta cùng Liễu Thành Chí, nhanh chóng tiến về phía trước, cần phải nhanh chóng tìm Thạch khí về.

Chu Văn nói với Lữ Vân Tiên.

Số Truyền kỳ sĩ quan này, tiếp tục ở vị trí này không khác gì chịu chết.


-Văn thiếu gia, mang ta đi cùng, chúng ta không sợ chết, có thể để ngài dò đường.

-Văn thiếu gia, ngài mang chúng ta đi, chúng ta có thể giúp một tay.

Lữ Vân Tiên không nói gì, những quan quân kia lập tức kêu lên, từng người hết sức kích động.

Chu Văn khẽ nhíu mày, hắn thực sự không hiểu được chuyện gì xảy ra, giống như đi chịu chết là chuyện hết sức quang vinh.

-Có lẽ câu nói kia không sai, nhìn Hứa Văn, Lữ Vân Tiên và đám người này, có thể tưởng tượng lãnh tụ của bọn hắn như thế nào.

Chu Văn đột nhiên cảm thấy, nam nhân hắn không để trong lòng, so với hắn tưởng tượng đáng sợ như thế nào.

Một lãnh tụ có thể làm tướng sĩ cam tâm chịu chết, Chu Văn không biết hắn làm như thế nào, ít nhất Chu Văn làm không được, mà hắn cũng không muốn làm.

-Lập tức trở vể huyết hà chuẩn bị tiếp ứng, đây là mệnh lệnh.ư

Lúc trước Lữ Vân Tiên cũng biết hắn quá bất cẩn, Truyền kỳ sĩ quan cùng Phối sủng bọn hắn, đi vào trong đây, căn bản không có tác dụng gì, Nguyên kim cương pháo, cơ hồ cũng không có hiệu quả, để bọn hắn lưu lại, không khác gì chịu chết.

Lữ Vân Tiên cưỡng ép sử dụng mệnh lệnh nhưng quan quân kia trở về, chỉ để lại hắn và Chu Văn, Liễu Thành Chí.

Lúc này hắn mới nhìn Chu Văn nói:

-Văn thiếu gia, ta có một câu muốn hỏi ngài, mời ngài thành thật trả lời ta.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.