Chương trước
Chương sau




- Hẳn là đồng học chúng ta, chúng ta qua nhìn một chút đi.

Lý Vị Ương đang nhàm chán, thấy có đồng học bên trong, đề nghị qua nhìn một chút.

Thấy mọi người nói vậy, Trịnh Thiên Luân có chút không vui, vạn nhất thanh niên kia ngầu lòi, chẳng phải chiếm hết vinh quang của hắn sao. Có điều mọi người đều muốn tiếp tục đi về phía trước, khẳng định sẽ đụng tới, cho nên hắn không phản đối.

Lý Vị Ương mang theo mọi người cùng nhau tăng nhanh tốc độ, rất nhanh phát hiện thân ảnh đó là Chu Văn.

Lý Vị Ương thầm vui vẻ, mở miệng gọi Chu Văn:

-Chu Văn, ngươi đứng nơi đó làm gì?

Chu Văn sớm nghe được âm thanh cước bộ của các nàng, có điều hắn lười để ý đến người khác, cho nên không quay đầu nhìn, sau khi nghe được tiếng kêu của Lý Vị Ương, lúc này hắn mới dừng bước, quay người nói:

-Đã tới đây, còn có thể làm cái gì nữa?

-Ta thấy không có Hỏa Giáp ngạc lên bờ, chúng đều bị ngươi giết à?

Lý Vị Ương đến trước mặt Chu Văn hỏi.


-Không có, ta không giết Hỏa Giáp ngạc.

Chu Văn lắc đầu nói, kỳ thật hắn không giết đầu nào cả.

Trịnh Thiên Luân nghe vậy, thở dài một hơi, vừa cười vừa nói:

-Ta không biết tại sao, hôm nay Hỏa Giáp ngạc không chịu lên bờ, toàn trốn trong Dung Nham hà?

-Chu Văn, cùng đi?

Lý Vị Ương mới.

-Ta còn có việc, các ngươi đi trước đi.

Chu Văn còn muốn tìm đồ án nhỏ, không tiện đi cùng bọn hắn.

Lý Vị Ương không hiểu tên Chu Văn này, không hiểu hai loại người như Chu Văn và đệ đệ nàng Lý Huyền, tại sao có thể trở thành bằng hữu.

-Chu Văn đang bận rộn, chúng ta không nên quấy rầy hắn.

Trịnh Thiên Luân nghe xong, lập tức vui mừng quá đỗi.

Mặc dù Chu Văn xảy ra một chút chuyện, có điều Trịnh Thiên Luân không cho mình có thể qua mặt Chu Văn, mà Chu Văn tự động từ chối không đi cùng bọn hắn, dĩ nhiên đây chuyện không thể tốt hơn.

Lý Vị Ương đành phải đi theo Trịnh Thiên Luân đi trước, quay đầu nhìn một chút, thấy Chu Văn chậm rãi đi ven theo bờ Dung Nham hà, thỉnh thoảng nhìn bên trong Dung Nham hà, không biết hắn muốn tìm cái gì.

-Cái tên này lăn lộn cùng Lý Huyền lâu như vậy, nhưng vẫn còn không thông tình đạt lý, thật đúng là một tên quái thai.

Lý Vị Ương thầm nghĩ:

-Có điều dạng này cũng tốt, nếu dịu dàng như Lý Huyền vậy, coi như không tệ.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, Trịnh Thiên Luân muốn tránh xa Chu Văn, nên tận lực tăng nhanh tốc độ.

Thứ nhất hắn không muốn qua mặt Chu Văn, thứ hai hắn không muốn liên quan gì đến Chu Văn, dù sao Chu Văn cũng là đệ tử Vương Minh Uyên, hiện tại cái danh từ hơi Hot, nếu cùng Chu Văn lui tới quá mức thân mật, bị người khác hiểu nhầm không tốt.

Đì không bao xa, Tuyết Lỵ chỉ về phía trước:

-Chỗ đó có Hỏa Giáp ngạc.

Trịnh Thiên Luân thầm vui vẻ, thời điểm hắn thể hiện đã đến, nhưng nhìn kỹ bên kia có mười mấy con Hỏa Giáp ngạc ghé vào bờ, hắn lập tức giật mình.


Tuyết xà đao của hắn đối phó với một đầu Hỏa Giáp ngạc hẳn không có vấn đề gì, nhưng nhiều Hỏa Giáp ngạc như vậy, lao vào, chẳng khác chịu chết.

-Nơi này có nhiều Hỏa Giáp ngạc, nếu tấn công, ta không có cách nào đảm bảo an toàn cho các ngươi, ta nghĩ chúng ta nên chuyển sang nơi khác đi.

Trịnh Thiên Luân nói.

Lý Vị Ương tự nhiên biết hắn không địch lại, có điều không muốn vạch trần hắn, như lời Trịnh Thiên Luân nói, lách qua.

Sau khi bọn hắn vòng qua, Lý Vị Ương nhớ Chu Văn còn tại đằng sau, muốn trở về nhắc nhở hắn một chút, không để hắn tiến vào khu vực nhưng con Hỏa Giáp ngạc đó.

Nhưng thời điểm nàng quay lại, đã thấy Chu Văn đi vào khu vực Hỏa Giáp ngạc, mười mấy con Hỏa Giáp ngạc đều ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía Chu Văn.

-A, Chu Văn kinh động lũ Hỏa Giáp ngạc đó!

Một nữ sinh cả kinh kêu lên.

-Trịnh Thiên Luân, hỗ trợ.

Lý Vị Ương nói xong, triệu hóa Phối sủng của mình, muốn qua hỗ trợ.

Trịnh Thiên Luân có chút xấu hổ, không đi không được, hắn không cho rằng ba người bọn họ có thể đối phó nhóm Hỏa Giáp ngạc kia, đành giả bộ không nghe thấy, đứng đó không nhúc nhích.

Thời điểm Lý Vị Ương lao ra mười mấy thước, thấy những con Hỏa Giáp ngạc đều chuyển động, nhưng chúng nó không phóng tới chỗ Chu Văn, ngược lại chúng nó như thấy quỷ, tranh nhau chạy trốn vào Dung Nham hà.

Chỉ nghe thấy tiếng bịch bịch không ngừng vang lên trong Dung Nham hà, cả đám Hỏa Giáp ngạc đều chạy trốn vào trong Dung Nham hà, không dám tới gần Chu Văn.

Lý Vị Ương không khỏi dừng bước, kinh ngạc nhìn xem một màn này.

Hỏa Giáp ngạc có tiếng nóng nảy, đừng nói gặp nhân loại, coi như nó thấy Dị thứ nguyên sinh vật mạnh hơn nó, nó cũng dám đi tới phun một ngụm dung nham hỏa.

Nhưng tình huống hiện tại, Lý Vị Ương căn bản không gặp qua.

Mấy người Trịnh Thiên Luân trợn mắt há mồm, Chu Văn đi tới chỗ đó, đám Hỏa Giáp ngạc như thể tranh nhau đào mệnh, tựa như hoảng hốt đến cực điểm.

Bởi nhiều Hỏa Giáp ngạc chen chúc chạy, có một đầu Hỏa Giáp ngạc chạy chậm một chút, không kịp chạy vào trong Dung Nham hà trước khi Chu Văn đến, bị Chu Văn dẫm lên đuôi.

Con Hỏa Giáp ngạc lập tức như hóa đá, nằm gục không dám nhúc nhích, thân thể run lẩy bẩy.

Chu Văn đưa tay đập đập vào đầu Hỏa Giáp ngạc mấy lần, muốn chọc giận nó phun lửa, nhưng có vẻ con Hỏa Giáp ngạc này hết sức có cốt khí, gục chỗ này bất động, đừng nói phun lửa, ngay cả miệng không dám mở.

-Xem ra con Hỏa Giáp ngạc này trong nhóm Hỏa Giáp ngạc chạy trốn vừa nãy.


Chu Văn không khỏi buồn bực, lúc trước hắn chiến đấu cùng Hỏa Giáp ngạc, khiến những Hỏa Giáp ngạc phun ra lửa để hắn lĩnh ngộ Cổ Hoàng kinh, kết quả những con Hỏa Giáp ngạc không chịu phun lửa, cho nên hắn không lĩnh ngộ được cái gì.

-Đi đi.

Chu Văn buồn bực buông chân ra, Hỏa Giáp ngạc kia như được đại xa, nhanh chóng trốn vào Dung Nham hà, trực tiếp nhảy bịch một tiếng.

Bọn người Lý Vị Ương ngây người, thực sự có chút khó tin, đây chính là Truyền kỳ Dị thứ nguyên sinh vật mạnh mẽ Hỏa Giáp ngạc mà các nàng từng biết, đơn giản như chuột gặp phải mèo.

Chu Văn xuyên khỏi khu vực đó, đến chỗ nhóm Lý Vị Ương, không nói gì thêm, tiếp tục du tẩu ven Dung Nham hà.

-Quá đẹp rồi! Không biết Chu Văn có bạn gái chưa?

Một nữ sinh ửng hồng tự nhủ hỏi.

-Khẳng định không có, ta nghe nói hắn là một tên cuồng game.

Một nữ sinh khác nói.

-Cuồng game cái gì, hắn như nam thần mới đúng, ngươi không thấy sao? Truyền kỳ Hỏa Giáp ngạc trước mặt hắn, không dám ngo ngoe gì.

Nữ sinh khác phản bác.

-Đáng tiếc, nếu như hắn không phải đệ tử Vương Minh Uyên, tương lai khẳng định sẽ là cường giả danh chấn Liên bang.

Lý Vị Ương thầm thở dài.

Nàng rất rõ ràng sự kiện Vương Minh Uyên ác liệt cỡ nào, nếu Vương gia không có hậu trường cường đại, sợ sớm bị Liên bang đem vào danh sách đen.

Chu Văn thân là học sinh Vương Minh Uyên, đã sớm vào sổ đen của Liên bang, nếu không có An gia đảm bảo, sợ cục giám sát đã bắt hắn về tra hỏi rồi.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.