Chương trước
Chương sau




- Lão Chu ngươi muốn làm gì?

Lý Huyền cười hỏi.

-Không có gì, muốn kiểm tra một chút năng lực Phối sủng của ta, kết quả lại rất thất vọng.

Chu Văn nói.

-Phối sủng gì vậy? Cần bị ngược đãi mới phát huy tác dụng sao?

Lý Huyền càng thêm tò mò.

Gương mặt Chu Văn lại phiền muộn, khoát tay áo nói:

-Được rồi, do ta nghĩ sai năng lực của nó, cứ như vậy đi, ta về trước đây.

-Dừng lại, ta hẹn Phong Thu Nhạn và Cổ Điển, đợi lát nữa mang các ngươi đi kiếm chỗ tốt.


Lý Huyền nói.

-Đi đâu?

Chu Văn hỏi.

Lý Huyền lấy một tờ giấy thông hành màu đen nói:

-Thấy không, đó là tờ giấy thông hành đến Bạch Tiên miếu, rất khó lấy được đấy, ta cố hết sức chỉ lấy được năm tờ, gồm ta, ngươi, A Lai thêm Phong Thu Nhạn và Cổ Điển, năm người chúng ta cùng đi.

-Bạch Tiên miều? Trong Tịch Dương học viện có loại Dị thứ nguyên lĩnh vực này sao?

Chu Văn cẩn thận suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra được, trong học viện có một Dị thứ nguyên lĩnh vực nào có tên như vậy.

-Không phải trong học viện chúng ta, có điều nó ngay trong thành Lạc Dương, ngươi đi thì biết.

Lý Huyền thần thần bí bí hề hề nói.

-Bạch Tiên miếu, bên trong không phải cung cấp Bạch nương tử sao?

Khi còn bé Chu Văn nghe gia gia kể chuyện xưa về Bạch nương tử, nghe hai chữ Bạch Tiên, hắn nghĩ ngay đến truyện xưa này.

-Nghĩ gì thế? Bạch nương bị trấn áp tại một nơi tên Nhật tháp, bên chỗ Tây Hồ, cách xa chỗ chúng ta ở.

Lý Huyền thấy Cổ Điển và Phong Thu Nhạn còn chưa đến, giải thích cho Chu Văn:

-Bạch Tiên là một trong năm Tiên dân gian gọi: Cáo, Hoàng, Bạch, Liễu, Xám, Cáo chỉ Hồ Tiên, cái này chắc ngươi biết, Hồ Ly tu luyện thành Tiên, trong chuyện xưa thường thấy nhất. Hoàng Tiên là con chồn, vô cùng tà tính. Liễu Tiên chỉ Xà Tiên, Xám Tiên là chuột, còn Bạch Tiên nha, kỳ thật là con Nhím Tiên, năm vị Tiên này càng về phía bắc càng thịnh hành, chúng ta kỳ thật tương đối ít thấy năm Tiên miếu, có điều trong thành Lạc Dương, có một tòa Bạch Tiên miếu, hiện tại đó biến thành Dị thứ nguyên lĩnh vực, vẫn luôn chịu quân đội khống chế, giấy thông hành nơi đó vô cùng khó làm, cũng may ta có vận khí tốt, ngoài ý muốn thu được mấy tấm như vậy, mang các ngươi đi xem một chút.

-Ngoài ý muốn?

Vẻ mặt Chu Văn cổ quái nhìn Lý Huyền.

Lý Huyền biết Chu Văn đang suy nghĩ gì, lắc đầu nói:


-Ngươi yên tâm, việc này không liên quan gì đến nhị ca ta, hơn nữa bên trong Bạch Tiên miếu không có nguy hiểm, chỉ chịu chút đau khổ chút thôi.

-Có ý gì?

Chu Văn hoàn toàn không biết Bạch Tiên miếu có những gì.

-Bên trong tòa Bạch Tiên miếu có một loại lực lượng đặc thù, sau khi đi vào, đi mỗi bước không khác bị kim châm vào chân, đi càng xa càng thống khổ, người bình thường đi vào, cùng lắm trên hai bàn chân sẽ bị lực lượng trong Bạch Tiên miếu đâm nhiều lỗ máu, như kim đâm vào chân. Nhưng nếu cưỡng ép xông vào, như hậu quả khó lường, nghe nói có một vị Sử thi cường giả tinh thông thân pháp, cậy mình có năng lực phi hành siêu phàm, trực tiếp bay vào bên trong đại điện Bạch Tiên miếu, kết quả hắn vừa mới tiến vào đại điện, đã hét thảm lăn té xuống mặt đất, toàn thân từ trên xuống dưới lít nha lít nhít lỗ máu, máu chảy đầy đất, trực tiếp chết oan uổng.

-Nghe vậy, hình như Bạch Tiên miếu rất nguy hiểm?

Chu Văn không thích đi địa phương nguy hiểm.

-Chỉ cần không xông vào, kỳ thật vấn đề không lớn, thành thật tiến vào trong, có thể đi bao xa do năng lực của ngươi, nếu ngươi không chịu nổi, có thể quay người trở về, tự nhiên không bị thương nữa. Nếu sự nhẫn nại của ngươi đủ mạnh, có thể đến chỗ lư hương trước điện, đốt ba nén hương, có khả năng thu hoạch được một viên trứng Phối sủng do Bạch Tiên ban cho.

-Đẳng cấp trứng Phối sủng Bạch Tiên cho như thế nào?

Chu Văn hỏi.

-Đẳng cấp không quan trọng, kỳ thật đẳng cấp trứng Phối sủng chỉ là Truyền kỳ, có điều Mệnh cách của nó không phải bình thường, nếu ngươi có một đầu Phối sủng Bạch Tiên, nói không chừng về sau có thể cứu mạng ngươi, chỉ cần thấy quân đội quản lý nghiêm như thế, biết chắc là đồ tốt rồi.

Chu Văn đành phải hỏi Lý Huyền:

-Mệnh cách Bạch Tiên là cái gì?

-Mệnh cách Bạch Tiên vô cùng lợi hại, tên là Bách bệnh bất xâm, có một đầu Phối sủng Bạch Tiên bên cạnh, có thể cam đoan ngươi không bao giờ xảy ra bệnh, mà ngươi biết bệnh tật đánh sợ như thế nào rồi, cho dù người tu hành cường tráng như thế nào, trải qua hoàn cảnh ác liệt trong Dị thứ nguyên lĩnh vực, sẽ có thời điểm thân thể không chịu được phát bệnh, vạn nhất có bệnh nặng, so với người bình thường còn nguy hiểm hơn, lúc này Phối sủng Bạch Tiên mới thể hiện giá trị của mình.

Lý Huyền tiếp tục nói:

-Mà Phối sủng Bạch Tiên còn có kỹ năng Tìm Dược, mặc dù nó không thể chiến đấu, nhưng trong Dị thứ nguyên lĩnh vực nó có thể tìm được thực vật kỳ dị, phân biệt được cái nào độc, cái nào ăn được, vạn nhất hết lương thực có thể dựa vào nó mà sống sót trong Dị thứ nguyên lĩnh vực.

-Như vậy, Phối sủng Bạch Tiên hết sức có giá.

Chu Văn cảm thấy lời Lý Huyền không sai, Mệnh cách Bách Bệnh Bất Xâm quả là đồ tốt, hơn nữa nó còn có tác dụng phụ trợ to lớn cho chủ nhân trong việc sống sót trong Dị thứ nguyên lĩnh vực.

Coi như người tu hành, không ai dám đảm bảo bản thân không sinh bệnh, bên trong đủ loại hoàn cảnh ác liệt, nếu dính bệnh sẽ rất phiền phức, có Phối sủng Bạch Tiên, không phải canh cánh vấn đề này nữa.


Một lúc sau, Phong Thu Nhạn và Cổ Điển tuần tự đến, năm người cùng rời học viện, Lý Huyền chuẩn bị giấy thông hành cho bọn hắn, sau khi ra khỏi học viện, A Lai chở bốn người đến Bạch Tiên miếu.

Bạch Tiên miếu so tưởng tượng nhỏ hơn rất nhiều, tựa như một gian nhà cấp bốn, chẳng qua kiểu dáng không giống, trên cửa treo một tấm biển cũ kỳ, viết ba chữ Bạch Tiên miếu, có điều chữ viết trên biển đã sớm phai màu.

Sau khi Lý Huyền nộp giấy thông hành, năm người đi đến trước cổng chính Bạch Tiên miếu, mở cổng chính, liếc mắt nhìn bên trong ngôi miếu nhỏ, toàn là đồ tạp vật.

Mà trước mặt có một gian phòng lớn, đó là đại điện cung phụng Bạch Tiên.

Trước phòng lớn trưng bày một lư hương bằng đá, tàn hương bên trong lư hương đã sắp đầy.

Lý Huyền đưa mỗi người ba nén hương, sau đó hắn cầm ba nén, cởi giày bước vào đại điện.

-Ngươi cởi giày làm gì?

Phong Thu Nhạn nói.

Lý Huyền nói:

-Tí nữa bước vào, hai chân đều sẽ dính máu, ta sợ làm bẩn vớ giày, nên cởi ra.

Bọn Chu Văn cảm thấy đúng, nên cũng học Lý Huyền, cởi vớ giày, đi chân đất bước vào đại điện.

Lý Huyền đi đằng trước, một chân hắn bước vào, lập tức biến sắc, có điều hắn vẫn cắn răng bước vào, chẳng qua thời điểm hắn nhấc chân lên, thấy rõ ràng dưới chân xuất hiện huyết ấn, vết máu lốm đốm hợp thành bộ dáng hình bàn chân.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.