Chương trước
Chương sau




- Vương Minh Uyên trảm Thánh tháp phá thứ nguyên, cơ hồ đem Thánh thành biến thành Quỷ vực, chuyện này thật quá ác liệt.

Phó Vũ nói.

-Đó là lỗi của Vương Minh Uyên, học sinh của hắn có liên quan gì? Nếu muốn sử tội học sinh đã học qua Vương Minh Uyên, bây giờ bên trong Liên bang, có không ít quan viên và tướng lĩnh đều trải qua khóa học Vương Minh Uyên, tại sao không đem bọn hắn bắt lại?

An Thiên Tá nói.

-Làm sao như vậy được, trước khi Vương Minh Uyên đột phá thứ nguyên, hắn còn cố ý đem bốn học sinh hắn tới, rõ ràng bốn học sinh này hoàn toàn không phải bình thường, mà lại…

Phó Vũ muốn nói lại thôi.

-Tiên sinh có lời gì, không ngại nói thẳng.

An Thiên Tá nói.

Phó Vũ giận dữ nói:

-Nếu chuyện Vương Minh Uyên qua đi như vậy, Liên bang cũng không cần nhìn chằm chằm vào học sinh của hắn mà không tha như vậy, coi như xem mặt mũi An Thiên Tá ngươi, nhiều lắm chỉ tăng cường giám sát viên mà thôi. Có điều tình huống bây giờ có chút khác biệt, có một số việc giấu diếm cũng không gạt được, Vương Minh Uyên mở ra lối đi Dị thứ nguyên, thoạt nhìn như nó đã đóng lại, nhưng trên thực tế lại không hề hoàn toàn đóng cửa, hoặc nói cách khác nơi đó đã vô cùng yếu ớt, cho cần người có lực lượng nhất định, có thể đột phá chỗ đó tiến vào lối đi Dị thứ nguyên.

-Có Thần thoại Dị thứ nguyên sinh vật tiến vào Liên bang?

An Thiên Tá nhíu mày hỏi.


-Nếu chỉ như vậy còn tốt, hiện tại Liên bang vẫn có lợi thế khi đối đầu với Dị thứ nguyên sinh vật, coi như chúng nó lợi hại, cũng không thể tạo nguy hại quá lớn, cao tầng Liên bang vẫn có khả năng đối phó.

Dừng một chút, Phó Vũ mới lên tiếng:

-Nhưng không biết Vương Minh Uyên dùng thủ đoạn gì, sau khi hắn đi, không ít nhân vật nổi danh trong Liên bang, thậm chí quan lớn một phương, lại giống Vương Minh Uyên, từ nơi đó vọt vào Dị thứ nguyên.

-Có lẽ bọn hắn muốn thăm dò tình báo bên Dị thứ nguyên.

An Thiên Tá nói.

-Thăm dò tin tức, có nhất thiết phải biến thành quái vật giống Vương Minh Uyên không?

Phó Vũ giận dữ nói.

-Làm sao có thể? Vương Minh Uyên có thể hóa thân thành Dị thứ nguyên sinh vật, không phải mượn lực lượng Thánh tháp và lực lượng lục đại Thánh Điện sao? Hiện tại Thánh tháp đã hủy, lực lượng Lục đại Thánh Điện không thể tuôn ra, bọn hắn làm thế nào hóa thành Dị thứ nguyên sinh vật?

An Thiên Tá hơi kinh ngạc.

-Vấn đề ở chỗ này, bọn hắn không có khả năng tự mình biến thành Dị thứ nguyên sinh vật, trừ phi có người trong bóng tối giở trò quỷ.

-Vương Minh Uyên?

-Trừ hắn còn có người khác có thể làm được loại sự tình này sao?

Phó Vũ tiếp tục nói:

-Liên bang một mực điều tra, trước mắt đầu mối chính là những người hóa thành Dị thứ nguyên sinh vật, đều từng có liên hệ với Vương Minh Uyên, khẳng định bọn hắn được Vương Minh Uyên trợ giúp mới có thể xông vào Dị thứ nguyên, nhưng bọn hắn dùng phương pháp gì, trở về như thế nào, vẫn không thể nào xác định.

-Cho nên thượng nghị viện muốn tìm đáp án trên thân mấy học sinh hắn sao?

An Thiên Tá hiểu rõ ý tứ của Phó Vũ.

-Trước khi Vương Minh Uyên Dị thứ nguyên hóa, ngay cả người thân trong gia đình cũng không gọi, nhất định muốn gặp bốn người bọn họ, rõ ràng bọn hắn đối với Vương Minh Uyên có ý nghĩa không bình thường. Có lẽ bọn hắn thật sự biết cái gì cũng khó nói, các nghị viên chỉ muốn tìm đáp án, ngăn cản tình thế tiếp tục chuyển biến xấu.

Phó Vũ nói.

-Bọn hắn đã nhờ ngươi, nói cách khác, chuyện này đã xác định phải không?

Thần sắc An Thiên Tá bình tĩnh hỏi.

-Thiên Tá, nếu Chu Văn không phải là người của ngươi, ngươi cần gì phải nhúng tay vào chuyện này, để người cục giám sát dẫn hắn đi, ta tin bọn họ nể mặt mũi An gia, sẽ không làm khó Chu Văn.

Phó Vũ nói.

-Tiên sinh, lời này ngài tin sao?

An Thiên Tá nói.

Phó Vũ trong lúc nhất thời nói không ra lời, tiến vào cục giám sát, bọn hắn khẳng định sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào đem tất cả mọi thứ Chu Văn biết moi hỏi tất, thậm chí có thể sử dụng Phối sủng hệ Linh hồn, nói không chừng trực tiếp cướp đoạt trí nhớ Chu Văn, dù thế nào cũng không giống lời Phó Vũ nói, không làm Chu Văn khó xử.


-Nếu ta không đáp ứng cục giám sát mang Chu Văn đi, những nghị viên kia muốn mạnh mẽ bắt người?

An Thiên Tá nhìn Phó Vũ hỏi.

Sắc mặt Phó Vũ biến hóa:

-Thiên Tá, ngươi hà tất phải như vậy, chính ngươi đã nói, Chu Văn hắn cùng ngươi không có quan hệ gì. .

An Thiên Tá cười một cái nói:

-Tiên sinh, ta vẫn nhớ kỹ lúc đến trường, ngài từng dạy ta như thế nào. Chu Văn hắn là học sinh Tịch Dương học viện, hắn không phạm bất luận sai lầm nào, dù ta và hắn không có quan hệ, thậm chí ta không có chút hảo cảm gì với hắn. Thế nhưng chỉ cần hắn không làm sai, bất kỳ ai cũng không thể đem hắn rời khỏi Lạc Dương.

- Thiên Tá, ngươi…

Phó Vũ bất đắc dĩ nhìn An Thiên Tá.

-Tiên sinh, phiền ngài trở về nói cho những nghị viên đại nhân cao cao tại thượng kia, muốn mang Chu Văn đi chỉ cần họ xuất ra đầy đủ chứng cứ, hoặc bước qua xác An Thiên Tá ta.

An Thiên Tá nói mà không có biểu cảm gì.

Phó Vũ biết không thể nói thêm gì nữa, hắn và An Thiên Tá từng có một đoạn tình cảm thầy trò, hắn hiểu rất rõ An Thiên Tá là hạng người gì, nếu hắn nói ra khỏi miệng, mặc dù đao búa gia thân, cũng không cách nào cải biến quyết định của hắn.

Sau khi Phó Vũ rời đi, An Thiên Tá nhìn thoáng qua cửa, lạnh mặt nói:

-Nghe đủ chưa?

A Sinh đẩy cửa, vừa cười vừa nói:

-Đốc quân, trước kia không phải ngài coi thường Chu Văn nhất sao, tại sao phải bảo vệ hắn?

-Cái gì gọi là trước kia, hiện tại vẫn chướng mắt như vậy, ta bảo vệ hắn, chẳng qua không muốn để vị Hoàng Thái Hậu nhà ta không vui, mà lại học sinh Tịch Dương học viện, không phải bọn hắn muốn bắt là bắt, còn có coi Vương pháp ra gì không?

An Thiên Tá nói.

-Vâng vâng vâng, ngài là Đốc quân đại nhân chính trực nhất thế giới này.

A Sinh vừa cười vừa nói.

-Ta nghe lời này của ngươi có chút khỏ chịu?

An Thiên Tá để cây viết trong tay xuống, nhìn chằm chằm nói.

-Có thể Đốc quân đại nhân quá khiêm nhường, không quen nghe ca ngợi, nghe nhiều một chút sẽ quen.

A Sinh nói.

-Nói ít cho ta, chuyện này đừng nói cho mụ mụ ta, sự tình liên quan đến ông ngoại đã làm nàng rất khó chịu, đừng để nàng lo lắng nữa.

An Thiên Tá phân phó nói.


-Hiểu rõ, Chu Văn bên kia làm sao bây giờ? Bọn hắn đã thỉnh động Phó tiên sinh, sợ rằng không từ bỏ ý đồ, coi như không trắng trợn bắt người, cũng âm thầm phái người tới, Chu Văn lưu lại trong học viện, sợ không an toàn.

A Sinh nói.

-Hắn an toàn hay không cùng mắc mớ gì đến chúng ta? Hắn đã là người trưởng thành rồi, bị người bắt giết do hắn không có bản sự, đáng đời, chẳng lẽ ngươi muốn làm Vú em, hai mươi tư trên hai mươi tư giờ trông hắn?

An Thiên Tá lạnh mặt nói.

-Vâng, Đốc quân, ta sẽ thông tri hắn, để hắn tự cầu phúc.

A Sinh hành lễ quay người chuẩn bị ra ngoài.

-Trở lại.

An Thiên Tá gọi A Sinh lại.

-Đốc quân, ngài muốn phân phó gì?

A Sinh xoay người lại hỏi.

-Bởi sự tình ông ngoại, gần đây tâm tình mẹ ta một mực không tốt, để tên tiểu tử kia tới chỗ nàng, tốt xấu gì hắn cũng treo mác con riêng, mà đây là chuyện hắn nên làm, huống chi mẹ ta còn quý hắn như vậy, hắn hẳn nên báo ơn mới đúng.

An Thiên Tá xụ mặt nói.

-Đốc quân, ý ngài là bảo hắn dọn tới đại viện An gia?

A Sinh nháy mắt hỏi.

-Ta nói như vậy sao?

An Thiên Tá hừ lạnh nói.

-Không có, vậy ta đi tìm Chu Văn, bảo hắn đi An gia thăm Lam phu nhân.

A Sinh chững chạc đàng hoàng hành lễ, quay người ra văn phòng.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.