Chương trước
Chương sau




Chu Văn và Vương Lộc đi tới miếu Thành Hoàng, rõ ràng nơi này khác một trời một vực do với miếu Thành Hoàng bọn hắn đi lần trước, Viên môn ba gian, Sơn môn ba gian, Hí lâu ba gian, đình lục giác một tòa, Uy Linh điện năm gian, Hậu điện năm gian, ở hai bên còn có mười hai phòng nữa.

Uy Linh điện là chính điện, bên trong thờ phụng Thành Hoàng gia Uy Linh công, còn có hai vị phán quan, trên đỉnh viện có phù điêu bằng đá, truyền thuyết Hàn Tín, Chu Du, Bàng Tuyền, La Thành tứ tướng, bởi khí lượng chật hẹp, bị trừng trị thủ hộ một thành này.

Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, bốn vị thủ hộ miếu Thành Hoàng đem Dị thứ nguyên lĩnh vực này gọi là Uy Linh tứ tướng, chỉ cần tùy ý khiêu chiến một vị bên trong Uy Linh tứ tướng, hơn nữa kiên trì trong ba phút không bị đánh bại, có thể thu hoạch được ban thưởng.

Có điều muốn kiên trì ba phút bất bại dưới Uy Linh tứ tướng, ít nhất phải từ Truyền kỳ trở lên mới có thể làm được, đại bộ phận học sinh Tịch Dương học viện đều không làm được, khó trách nhiệm vụ này chỉ dành cho đặc chiêu sinh, học sinh bình thường tới, không những không lấy được chỗ tót, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.

Bốn tướng thủ thành phân biệt cầm Kiếm, Đao, Thương, Giản, cho nên cũng có Kiếm tướng, Đao tướng, Thương tướng, Giản tướng.

-Ngươi muốn chọn vị tướng nào?

Chu Văn hỏi Vương Lộc.


-Truyền thuyết Bàng Tuyền đối ứng với giản, nên ta lựa chọn hắn.

Vương Lộc suy nghĩ một chút nói.

-Vì sao ngươi chọn hắn?

Chu Văn có chút ngoài ý muốn, bởi danh tiếng Bàng Tuyền tính trong bốn vị tướng thủ thành kém nhất, bình thường rất ít người chọn hắn.

Đại đa số mọi người đều chọn Kiếm tướng đại biểu Hàn Tín trong truyền thuyết, hoặc chọn La Thành Thương tướng, đại biểu Chu Du |Đao tướng, còn Bàng Tuyền đại biểu Giản tướng tương đối ít người chọn.

-Ta từng đọc qua một chút chuyện xưa của Bàng Tuyền, luôn cảm thấy chuyện hắn phạm tội giết hại đồng môn không có thật, lúc ấy Bàng Tuyền được công nhận là đệ nhất danh tướng, công vô bất khắc, mà cùng Tôn Tẫn thuộc hai quốc gia khác nhau, hơn nữa tuổi tác chênh lệch rất nhiều, ta nghĩ chuyện xưa quá ly kỳ. Tựa như Chu Du đố kỵ Hiền Tiên, là tiểu thuyết bóp méo, đại chiến Xích Bích đều do Chu Du chở Ngô quốc tướng lĩnh chi công, cái gọi là mượn gió đông chiến thắng địch, chẳng qua là nhà tiểu thuyết tô điểm cho Khổng Minh, chưa bao giờ phát sinh trên thân Khổng Minh, trận đại chiến đó thuộc hạ Lưu Bị không có nửa phần chiến công, chẳng qua chờ Tào Tháo chiến bại về sau, mới nhắt được chút tiện nghi mà thôi.

Vương Lộc nói.

Chu Văn gật đầu, hắn không quan tầm nhiều lắm đên lịch sử trước thời kì Dị thứ nguyên phong bạo, có điều hắn cũng cảm thấy lời Vương Lộc có chút đạo lý.

Chu Văn cầm điện thoại di động quay chụp Vương Lộc, Vương Lộc tiến vào Uy Linh Điện, hướng vào Uy Linh Điện bái một cái, sau đó nhìn trên kệ thờ, rút ra một lệnh phù chữ Giản.

Sau khi rút lệnh phù, đã nghe trong sân có tiếng va chạm thiên thạch với mặt đất, một người mặt khôi giáp tướng quân, trong tay cầm song giản xuất hiện ở giữa sân.

Dáng người tướng quân kia hùng tráng, trong tay cầm song giản tựa như một tôn Cự Linh thần, hai mắt như điện nhìn chằm chằm Vương Lộc.

Sau khí Vương Lộc ra khỏi cửa chính Uy Linh Điện, tướng quân kia đã xông tới, một giản kia tuy không có hào quang bốn phía, tuy nhiên lại vừa nhanh vừa mạnh, như là Thái sơn áp đỉnh.

Vương Lộc không dám cùng chính diện giao phong, bày ra thân pháp cùng hắn chu toàn, thân pháp của nàng linh động phiêu dật, dưới thế công của song giản như mưa bão, vẫn lộ ra vẻ điêu luyện, khiến Chu Văn có chút kinh ngạc.

Chu Văn vẫn luôn cảm thấy Vương Lộc chỉ có vận khí tương đối tốt, nhưng không nghĩ tới thân pháp của nàng lại tinh diệu đến thế, trừ bỏ đẳng cấp và tốc độ, không hề kém hơn thân pháp của Chu Văn.

Ba phút đồng hồ, Giản tướng không thể làm bị thương Vương Lộc, song giản không hề đụng phải thân pháp của nàng.


Thời gian kết thúc, Giản tướng liền bịch một tiếng hóa thành sương trắng tiêu tán không thấy, mà lệnh phù Vương Lộc rút ra, lại phát sinh biến hóa kỳ dị, biến thành một khỏa Thứ nguyên kết tinh, bên trong kết tinh có bóng Giản mờ, rõ ràng là một khỏa Nguyên Khí kỹ kết tinh.

-Ngươi muốn thử một chút hay không?

Vương Lộc thu hồi Nguyên Khí kỹ kết tinh, nháy mắt hỏi.

-Có thể chứ? Ta không có nhiệm vụ học tập.

Chu Văn hỏi.

-Giấy thông hành có thể mang ngươi đến, tất nhiên được rồi.

Vương Lộc nói.

Chu Văn gật đầu, đã tới, có thể cầm được chỗ tốt, tội gì không cầm.

Chu Văn vào trong Uy Linh Điện, lần này hắn không dám bái, vạn nhất hắn đem Uy Linh công cũng bái nổ, hắn đi nơi nào lấy chỗ tốt.

Nhìn thoáng trên kệ đại biểu có tứ tướng lệnh phù Kiếm, Đao, Thương, Giản, vốn bị Vương Lộc cầm một cái, hiện tại lại biến thành bốn cái như cũ.

Chu Văn hiểu biết có hạn đối với các nhân vật lịch sử, cùng lắm nghe tên của bọn hắn, mà tứ tướng này có đại biểu bốn đại tướng quân kia không cũng khó nói, cho nên sau khi một chút hắn chọn Kiếm tướng.

Trên tay hắn có Bá Kiếm, nếu có thể thêm Nguyên Khí kỹ loại hình Kiếm, có thể dùng đến.

Chỉ nghe trong sân truyền đến một thanh âm bịch một cái, có một vị tướng cầm một thanh Cổ kiếm lớn xuất hiện trong sân.

Chu Văn vừa ra sân, vị tướng kia đã trực tiếp một kiếm bổ tới, nhưng tốc độ không nhanh, cũng không có uy thế giống Giản tướng.

Chu Văn không có ý định tránh né, trực tiếp triệu hồi Bá Kiếm, trảm tới Cổ kiếm, hắn muốn thử thực lực của thủ thành tướng một chút.


Nhưng một kiếm này, đã thấy Kiếm tướng lại thu kiếm lại, để một kiếm của Chu Văn rơi vào không trung.

-Chuyện gì xảy ra? Thủ thành tướng cũng biết sợ sao?

Chu Văn đang buồn bực, đột nhiên thấy Kiếm tướng vung kiếm lên, trong sân xuất hiện bóng mờ lấp lánh, đột nhiên xuất hiện mười vị nữ tử cầm Cổ kiếm, từng người diện mạo hàm sát, đem kiếm lao về hướng Chu Văn.

Trong lúc nhất thời kiếm quang tung hoành, lại hóa thành kiếm trận, đem Chu Văn vây ở trong đó.

Chu Văn có chút kinh ngạc, kiếm trận này có chút thú vị, mắt thấy tầng tầng kiếm quang lao tới người, Chu Văn không thèm tránh né, Nguyên Khí bộc phát kiếm quang kinh khủng, một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên trong nháy mắt thi triển.

Chỉ thất kiếm quang đan xen, trong chốc lát, mười nữ tử cầm kiếm bị Bá Kiếm chém đứt, hóa thành sương mù tiêu tán.

Thời điểm Chu Văn nhìn về phía Kiếm tướng, chỉ thấy hắn lại vung Cổ kiếm lên, lại xuất hiện mười mỹ nữ cầm Cổ kiếm, lần nữa hợp thành kiếm trận.

Chu Văn liên tục trảm bảy đợt kiếm trận, mà tên Kiếm tướng kia chỉ chạy loanh quanh, không dám chiến đấu với hắn, Chu Văn sử dụng Quỷ bộ tiếp cận Kiếm tướng, muốn ép hắn chiến đấu, nhưng thân pháp Kiếm tướng quỷ dị, tránh né thế công của Chu Văn, hoàn mỹ triệu hồi mỹ nữ kiếm trận.

Thời gian ba phút trôi qua, Kiếm tướng biến thành sương mù tiêu tán, Chu Văn có chút phiền muộn, không thể bức bách Kiếm tướng chiến đấu với hắn.

Tầm mắt hắn rơi vào phía trên lệnh phù, chỉ thấy lệnh phù hóa thành một khỏa kết tinh, bên trong có bóng Kiếm mờ, cũng giống Vương Lộc, được một khỏa Nguyên Khí kỹ kết tinh.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.