Chương trước
Chương sau




- Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ sao?

Chu Văn thấy đóa hoa kia không dị thường, bị Ba Tiêu Tiên giày vò lâu như vậy, cũng không phản ứng gì, cảm thấy gốc thực vật này có chút cổ quái.

Chu Văn thấy thấy Ba Tiêu Tiên ăn thơm như vậy, đang suy nghĩ muốn qua thử vài viên phấn hoa, lại đột nhiên nghe được phụ cận xung quanh truyền đến thanh âm cổ quái.

Chu Văn hướng bốn phía xem xét, lập tức sắc mặt biến hóa, chỉ thấy phụ cận trong rừng rậm, đủ loại rắn, côn trùng, chuột, kiến lao về phía này.

Đủ loại chuột, Độc Xà, ngô công, sâu róm,… Chu Văn đều nhận ra, còn có nhiều loại côn trùng Chu Văn không biết tên của chúng.

Một chút này hẳn không phải Dị thứ nguyên sinh vật, phần lớn đều là sinh vật bình thường trong rừng rậm, có một ít là Biến dị sinh vật, nhưng khoảng cách tới Dị thứ nguyên sinh vật còn kém chút, chỉ coi là Phàm thai.

Đám kia rắn, côn trùng, chuột, kiến tranh nhau chen lấn bò tới, cả đám đều hướng về đóa hoa màu hồng kia, giẫm đạp lên nhau, không ít con nhỏ yếu bị đè chết.

Có điều chúng nó không màng sống chết phóng tới đại hoa, như dính tà.

-Hẳn hương phấn hoa hấp dẫn chúng nó?


Chu Văn thầm nghĩ.

Trên bầu trời cũng có rất nhiều côn trùng bay tới, nhưng chúng còn chưa tới phụ cận, đã có sinh vật khủng bố hơn xuất hiện, đem đám kia rắn, côn trùng, chuột, kiến đều dọa chạy tán loạn, nhưng lại không cam tâm rời đi, chỉ đứng cận phụ cận bồi hồi.

Chỉ thấy một đầu Mao trùngtoàn thân lập lòe lam sắc, trong rừng rậm bò ra, đám rắn, côn trùng, chuột, kiến thấy nó, lập tức đều núp xa xa, tình nguyện nhét chung một chỗ, dẫm đập lên nhau, cũng không dám tới gần nó.

Ngay cả sự hấp dẫn của hương hoa cũng không thể ngăn cản sự sợ hãi của chúng đối với sâu róm.

-Lại một đầu Dị thứ nguyên sinh vật phá cấm, hẳn gần đây có Dị thứ nguyên lĩnh vực?

Thời điểm Chu Văn ngầng đầu đi xem, phát hiện có một đầu Dị thứ nguyên sinh vật xuất hiện, đó là một đầu Kim Điệp to như Tiên Hạc, thân thể và cánh nó đều màu vàng, thời điểm bay lượn, kim sắc huỳnh quang trên người tản mát, trong đêm tối khá chói mắt.

Nhưng chút bụi phấn của Kim Điệp rơi trên thân đám rắn, côn trùng, chuột, kiến kia, lại khiến cả đám chúng nó lập tức lăn ra chết, thân thể xuất hiện màu vàng nhạt.

Lam sắc Mao trùngcùng Kim Điệp đều lao về phía đóa hoa lớn kia, rõ ràng mục tiêu của chúng đồng nhất.

Ba Tiêu Tiên đang hưởng dụng phấn hoa, thấy Kim Điệp và Lam sắc Mao trùngxông tới, đưa tay chộp một cái, bắt lấy Ba Tiêu Phiến đang lơ lửng trên không trung, sau đó quạt hai phiến về phía Kim Điệp và lam sắc sâu róm.

Thái Âm Phong kinh khủng lập tức đập Kim Điệp và Lam sắc Mao trùngbay ra ngoài, chẳng qua chúng nó không bị thụ thương, rất nhanh lại lao đến.

Kim Điệp từ không trung nhào đến phía nhụy hoa, Kim phấn trên thân không ngừng tản mát, đáng tiếc gặp được Ba Tiêu Tiên, bị Ba Tiêu Tiên tiện tay vỗ một cái, cả người cả phấn cùng nhau cuốn bay ra ngoài.

Chỗ Lam sắc Mao trùngbò qua, lá rụng cùng bùn đất đều bốc cháy lên, trên mặt đất lưu lại một đạo Lam quang, thế nhưng dấu vết kia thoạt nhìn không giống hỏa diễm chân chính thiêu đốt.

Chẳng qua kết quả của nó không khác Kim Điệp, chưa kịp tới gần đại hoa, liền bị Ba Tiêu Tiên cho thổi bay ra ngoài.

Thái Âm Phong của Ba Tiêu Tiên lợi hại như thế nào, mà hai Dị thứ nguyên sinh vật này cũng chỉ bị thổi bay ra ngoài, không nhận trọng thương, rất nhanh bò trờ lại, khiến Chu Văn có chút giật mình.

Ba Tiêu Tiên một bên mồm nhét phấn hoa vào mồm, một bên cầm Ba Tiêu Phiến liên tục mãnh phiến hai gia hỏa lỳ đòn kia, không để chúng nó tiến gần đại hoa, hiển nhiên sợ chúng nó cướp đoạt phấn hoa.

Chu Văn thấy Lam sắc Mao trùngvà Kim Điệp không đủ để uy hiếp Ba Tiêu Tiên, cũng không động thủ, ở bên ngoài quan chiến.

Trừ hai con Dị thứ nguyên sinh vật này bên ngoài, phụ cận xuất hiện không ít Dị thứ nguyên sinh vật, nhưng chúng đều là một đám tiểu lâu la như rắn, côn trùng, chuột, kiến, tên nào cũng không chịu rời đi, lại không dám tới gần, ở một bên trơ mắt nhìn.

Kim Điệp và Lam sắc Mao trùngthử vọt lên rất nhiều lần, đều bị Thái Âm Phong quạt bay đi, tuy nhiên lại không từ bỏ, vẫn lần lượt tiến lên.


Tựa hồ có chút nhàm chán, một lát sau, Chu Văn ngáp một cái, cảm giác có chút buồn ngủ.

Đang nghĩ ngợi xem có nên trở về làm một giấc nữa không, lại đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, tầm mắt quét qua, chỉ thấy đám kia rắn, côn trùng, chuột, kiến, lại chết không ai hay biết, đều gục xuống không nhúc nhích.

Côn trùng bay trên không trung, có chút lung la lung lay từ không trung ngã xuống.

Chu Văn nhìn kỹ, phát hiện chúng nó cũng không phải chết thật, chẳng qua ngủ thiếp đi thôi.

-Không thích hợp… Chẳng lẽ tác dụng của hương hoa…

Chu Văn lập tức ý thức được vấn đề.

Chu Văn vội vàng ngừng hô hấp, quả nhiên thấy đỡ buồn ngủ hẳn.

-Xem bên trong hương hoa có độc tố, mà độc tố thuộc tính của ta còn cao, mới không giống đám kia rắn, côn trùng, chuột, kiến kia.

Chu Văn thấy Ba Tiêu Tiên, Kim Điệp và Lam sắc Mao trùng đều không bị hương hoa ảnh hưởng, đang không ngừng tranh đoạt phấn hoa.

Mà những sinh vật bốn phía bình thường, đều ngã đầy đất, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ đều ngủ thiếp đi.

Mặc dù Chu Văn không sợ hương hoa, lại có thấy có chút nhàm chán, trực tiếp rút đao, trảm Kim Điệp và Lam sắc Mao trùng một cái.

Kim Điệp không tuôn ra bất cứ thứ gì, còn Lam sắc Mao trùng tuôn ra một hạt châu bảo thạch, rõ ràng là một viên trứng Phối sủng.

-Không ngờ vận khí không tệ.

Chu Văn lấy điện thoại thần bí kiểm tra tư liệu của trứng Phối sủng Lam sắc Mao trùng.

U Minh Mao trùng: Cấp độ Sử thi.

Mệnh cách: U Minh Sứ Giả.

Mệnh hồn: Minh Độc.

Lực lượng: 26.


Tốc độ: 28.

Thể phách: 27.

Nguyên khí: 40.

Kỹ năng thiên phú: Vạn độc gia thân.

Phối hợp trạng thái: Viên đan dược.

-Thuộc tính này có chút thú vị!

Chu Văn nhìn thấy thuộc tính của nó, một Sử thi Phối sủng, ba thuộc tính không đến 30 điểm, mà thuộc tính Nguyên khí lại max trị số.

Mà phối hợp trạng thái của nó hắn chưa thấy bao giờ, Chu Văn suy nghĩ một chút, nhặt trứng Phối sủng lên, sau đó ấp, để nó biến về dạng phối hợp trạng thái.

Rất nhanh, một viên đan màu lam như hạt sen xuất hiện trong tay Chu Văn, thoạt nhìn như một khỏa Lam dược hoàn, nhìn rất đẹp, nhưng nếu ăn hết, Chu Văn không biết nó có hiệu quả gì.

-Cái đồ chơi này có tác dụng gì? Không biết đem nó đút cho Dị thứ nguyên sinh vật khác săn, không biết chúng có bị hạ độc chết không?

Chu Văn thu viên dược hoàn về, tình toán đợi về sau có cơ hội thử một lần.

Ba Tiêu Tiên đã sắp ăn xong toàn bộ phấn hoa, bụng nhỏ phình lên, nhưng nàng lại không có ý đình chỉ, một mực ăn sạch phấn hoa, lúc này mới bỏ qua, về bên cạnh Chu Văn.

Sáng sớm hôm sau, chờ mặt trời hửng sáng, nắng sớm chiếu lên phía trên đại hoa, đóa hoa lập tức lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô héo, không bao lâu, biến thành tro tàn trên mặt đất, chẳng qua trên mặt đất lưu lại một khỏa kết tinh màu đỏ.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.