Chương trước
Chương sau




Hiệu ứng choáng của Trấn Hồn Linh quá ngắn, thời điểm Hoàng Kim kiếm quang chém tới người Tăng Y Khô Lâu, hắn đã kịp phản ứng lại, một tay nâng Tinh thể, tay còn lại vung lên đỡ.

Hoàng Kim kiếm mang lập tức bị nó đánh vỡ, thanh hồng phi kiếm cũng cơ hồ đồng thời bị đánh bay ra ngoài.

Văn tự A Sinh đánh đến trước mặt Tăng Y Khô Lâu, bị nó há miệng thổi, một ngọn gió quỷ dị, thổi ta lực lượng văn tự kia.

Lấy một địch ba, Tăng Y Khô Lâu vẫn chiếm thế thượng phong, Kim sắc Tinh thể trong tay lại nâng lên, Kim quang đột nhiên phóng xạ tới.

Chẳng qua lần này Kim quang không chiếu về phía ba người bọn họ, mà hoán thành một đạo lưu quang đánh về phía Kim Sí điểu.

Nguyên lai Kim Sí điểu thừa dịp Tăng Y Khô Lâu đang đại chiến với ba người Chu Văn, lại bay về phía Phật tượng, muốn đoạt Thủ Hộ giả chi kén trên mi tâm Phật tượng.

- Chúng ta nhanh đến chỗ Phật tượng kia đi.

Lãnh Tông Chính dường như không muốn dây dưa với Tăng Y Khô Lâu, quát lớn.

Chu Văn vội vàng điều khiển Đại Uy Kim Cương Ngưu phóng về phía đại Phật tượng, lúc Tăng Y Khô Lâu và Kim Sí điểu chiến đấu, chẳng tên nào đoái hoài gì đến bọn hắn.


Rất nhanh Đại Uy Kim Cương Ngưu đã chạy tới chân Phật tượng, nhưng nó lại không biết bay, muốn leo lên đại Phật tượng không đơn giản.

- Hiện tại không còn chuyện gì, chúng ta đi lên.

Lãnh Tông Chính nói xong, đã dẫm trên lưng Kim Ngưu nhảy một cái, bước lên chuôi Thanh Hồng phi kiếm hướng về phía Thủ Hộ giả chi kén.

Chu Văn cũng thu hồi Đại Uy Kim Cương Ngưu, dùng Long dực vỗ cánh đuổi theo.

A Sinh nhảy vọt bám trên thân đại Phật tượng, tốt độ hơi chậm một chút, Lãnh Tông Chính tựa hồ rất gấp, cũng không chờ bọn hắn, một người đi đầu xông tới.

Nguyên bản Kim Sí điểu và Tăng Y Khô Lâu đang chiến đấu, phát hiện Lãnh Tông Chính đang phóng tới Thủ Hộ giả chi kén, cả hai lại đồng thời dừng tay, cùng nhau phát động công kích về phía Lãnh Tông Chính.

- Giúp ta cuốn lấy chúng, đừng để chúng nó đi lên.

Lãnh Tông Chính lớn mật cực điểm, hắn giẫm lên Thanh Hồng phi kiếm nhảy lên một cái, nhào về phía Thủ Hộ giả chi kén, mà chuôi Thanh Hồng phi kiếm thì nghênh hướng về phía Tăng Y Khô Lâu.

Một tia bạch quang bay ra, đó là Bạch Anh vũ mà Chu Văn đã thấy qua, vỗ cánh nghênh hướng Kim Sí điểu.

Chu Văn hơi suy nghĩ một chút, cố gắng cuốn lấy Tăng Y Khô Lâu, cố gắng giúp Lãnh Tông Chính tranh thủ thêm chút thời gian, huy kiếm chém về phía Tăng Y Khô Lâu, nhưng Tinh thể trong tay Tăng Y Khô Lâu quá kinh khủng, Kim quang sáng lên, Hoàng Kim kiếm quang nhanh chóng bị đánh nát, Thanh Hồng phi kiếm cũng tự động bay về một bên, không dám bị Kim quang trực diện công kích.

- Đi thôi!

Chu Văn triệu hoán Bạo Quân Bỉ Mông, để nó xông lên cuốn lấy Tăng Y Khô Lâu, còn bản thân xông về Kim Sí điểu.

Ầm ầm!

Thân thể Bạo Quân Bỉ Mông rơi trên mặt đất, phát ra tiếng gầm đe dọa Tăng Y Khô Lâu.

Tinh thể trong tay Tăng Y Khô Lâu phóng Kim quang, đánh về phía Bạo Quân Bỉ Mông, Bạo Quân Bỉ Mông giơ cánh tay lên đón đỡ, nhưng cánh tay lại bị Kim quang bắn thủng.

Một giây sau, Bạo Quân Bỉ Mông sử dụng Vận Mệnh Chi Luân Lực Lượng Tuyệt Đối, thân thể đồng hóa như hắc động, đem không gian bốn phía vặn vẹo biến hình, tạo thành hấp lực.

Thân thể Tăng Y Khô Lâu bị hút về phía Bạo Quân Bỉ Mông, nhưng nó không chịu yếu thế, lại giơ Tinh thể trong tay lên, phóng xạ Kim quang kinh khủng, chiếu về phía Bạo Quân Bỉ Mông.


Nhưng Kim quang lại bị Lực Lượng Tuyệt Đối của Bạo Quân Bỉ Mông trấn áp, nó nhanh chóng đánh một quyền về phía Tăng Y Khô Lâu.

Oanh!

Gạch vàng xếp trên mặt đất, đều bị Bạo Quân Bỉ Mông đánh thành một cái hố to, mà Tăng Y Khô Lâu lại không biết dùng thủ đoạn gì tránh né công kích của Bạo Quân Bỉ Mông, vọt ra bên ngoài hơn trăm thước.

Bạo Quân Bỉ Mông gào thét một tiếng, lập tức lại truy giết tới.

Trên bầu trời Bạch Anh vũ lại mở miệng nói tiếng người, một bên bay một bên chửi rủa:

- Tiểu Ưng nhãi con, đi về hỏi mẹ ngươi, nhìn một chút xem ngươi là con ai? Nhìn thấy ba ba lại không quỳ xuống gọi ba ba, lại còn dám động thủ với cha ngươi, đơn giản không bằng súc sinh, biết sớm như vậy, lúc trước ta đem tên oắt con ngươi dán lên tường…

Chu Văn chưa bao giờ thấy một đầu Phối sủng nào lại hèn mọn như vậy, thực lực của nó không bằng Kim Sí điểu, chỉ có thể một mực đào mệnh, nhưng vừa trốn lại miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, đem Kim Sí điểu mắng nổi trận lôi đình, hiện tại Kim Sí điểu bị chọc tức mặc kệ Lãnh Tông Chính, đâm đầu đuổi theo muốn giết Bạch Anh vũ.

Đến Chu Văn cũng bị nó làm hoa mắt chóng mặt, muốn quất nó một phát.

- Nhi tử giết cha á. . . Ngươi không sợ bị Thiên khiển. . . Bị vặt lông làm thịt biến thành thịt chim quay à…

Bạch Anh vũ một bên trốn một bên kêu.

Nó đê tiện thật, nhưng tốc độ phi hành của nó tuyệt đối không chậm, lại có thể ngang cơ với Kim Sí điểu, mà quỹ tích bay lượn của nó, mang theo dấu vết thân pháp, không đơn thuần dựa vào tốc độ.

Thời điểm Chu Văn xông lên, Kim Sí điểu Kim Sí điểu đã giận dữ công tâm, chỉ thấy trên người nó Kim quang đại phóng, từng đào Viễn cổ bí văn xuất hiện trên người nó, khiến thân thể nó đều nổ lên Thần mang kinh khủng, hai cánh chấn động, thân hình trực tiếp xé rách hư không, xuất hiện phía trên Bạch Anh vũ, móng vuốt như Thần binh lợi khí, sắp bắt được đầu Bạch Anh vũ.

Thân hình Bạch Anh vũ lóe lên, lại sử dụng kỹ năng thuấn di, tránh khỏi móng vuối Kim Sí điểu.

- Nhi tử trâu bò thế nào cũng chỉ là nhi tử, muốn lão tử, ngươi còn luyện thêm vạn năm nữa, may ra còn có hi vọng.

Bạch Anh vũ một bên chửi rủa một bên chạy về phía ngược đại Phật tượng.

Đáng tiếc kỹ năng thuấn di của nó giống Thất Lạc Quốc Độ, đều không thể sử dụng liên tục, Kim Sí điểu đang bạo tẩu trong chốc lát đã đuổi kịp nói, nhanh chóng bắt được nó.

- Thả cha ngươi ra, bay nhanh thì tính bản sự gì, có giỏi chúng ta xuống dưới mặt đất đơn đấu.

Bạch Anh vũ bị bắt được, há miệng kêu không ngừng.


Chu Văn vỗ cánh lên, Hoàng Kim kiếm quang chém về phía mòng vuốt Kim Sí điểu, muốn cứu Bạch Anh vũ.

Ai ngờ Kim Sí điểu cực hận nó, lại căn bản không để ý tới Hoàng Kim kiếm mang, móng vuốt vừa thu lại, muốn xé nát thân thể Bạch Anh vũ.

Coong!

Hoàng Kim kiếm quang trảm trên thân móng vuốt Kim Sí điểu, chỉ thấy bạch vũ bay loạn đầy trời, khắp nơi trên móng vuốt Kim Sí điểu đều là bạch vũ, thân thể Bạch Anh vũ biến mất không thấy đâu.

- Tiểu Ưng nhãi con, Daddy sẽ dạy ngươi một chiêu, đây là kế Ve sầu thoát xác bên trong tam thập lục kế, cố học tập lấy một chút…

Chỉ thấy Bạch Anh vũ, trên thân còn thưa thớt vài cái lông chim, như gà chọi hết lông, kêu gào chọc tức Kim Sí điểu.

Con hàng này cũng không ngốc, một bên gọi còn một bên hướng về phía Chu Văn, đầu Bạch Anh vũ kia chỉ còn ít lông vũ, nhưng vẫn bay rất nhanh.

- Bố khỉ, chẳng biết nó là giống chim gì!

Chu Văn xạm mặt lại, nếu như hắn gặp phải kẻ địch như đầu Bạch Anh vũ, cũng phải đem nó xử lý làm thịt trước tiên.

Rõ ràng Kim Sí điểu cũng nghĩ như vậy, trước tiên lao đến, Kim quang trên người như phích lịch chớp động, tốc độ nhanh không tưởng.

Nhưng Chu Văn đứng ngay trước Bạch Anh vũ, lập tức đứng mũi chịu sào, hắn đã sử dụng Thiên Ngoại Phi Tiên, muốn né tránh công kích của Kim Sí điểu, nhưng Thần kỹ Thiên Ngoại Phi Tiên trước mặt Kim Sí điểu, chẳng khác nào xe điện ba bánh chạy thi với siêu xe thể thao, còn chưa kịp cất bước đã bị đuổi kịp.

Chu Văn một bên lui một bên trảm Hoàng Kim kiếm quang, nhưng Hoàng Kim kiếm quang trảm lên thân Kim Sí điểu, lại trực tiếp bị bắn ra ngoài, đừng nói làm bị thương Kim Sí điểu, ngay cản nó một lát cũng làm không được.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.