Chương trước
Chương sau




Chu Văn đang đứng tại phụ cận Trường Thành, đi dọc theo Trường Thành tìm thật lâu, cũng không tìm thấy đồ án nhỏ, thời gian buổi trưa cứ như vậy trôi qua.

Thời điểm trở lại đại viện, sắc trời đã tối sầm xuống.

Mới cửa phòng, phát hiện Vương Thiền đang ngồi trên ghế, thấy Chu Văn trở về, Vương Thiền há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì,, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu:

- Ngươi đã trở lại?

- Tìm ta có chuyện gì sao?

Chu Văn ngồi bên cạnh bàn, tự rót cho mình một cốc nước.

- Không, không có việc gì, nguyên bản muốn tìm ngươi nói chuyện phiếm, hiện tại đã trễ thế này, ta cũng nên đi, hôm nào nói chuyện tiếp.

Vương Thiền do dự một chút, chung quy vẫn không nói gì, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

Hôm nay nàng vẫn luôn đấu tranh tâm lý kịch liệt, tuy rằng Vương Thiền rất muốn chứng minh, ngay cả Tiêu Tư và Vương Thiền bên người nàng, Chu Văn sẽ không vì nàng mà phát sinh bất hạnh.

Nhưng đấu tranh tâm lý như vậy, Vương Thiền vẫn không tin tưởng bản thân lắm, cũng không muốn để Chu Văn mạo hiểm.


- Ngày mai ngươi có rảnh không?

Chu Văn đột nhiên hỏi Vương Thiền.

- Ngày mai ta muốn đi tới Dị thứ nguyên lĩnh vực phụ cận nhìn một chút, nhưng không quen thuộc nơi này lắm, ngươi có thể dẫn ta đi được không?

Chu Văn cười hỏi.

- Đi Dị thứ nguyên lĩnh vực sao?

Đầu tiên Vương Thiền vui vẻ, sau đó thần sắc lại ảm đạm xuống, lắc đầu nói:

- Ngươi tìm tỷ tỷ ta đi cùng đi.

- Tỷ tỷ ngươi không rảnh, không phải ngươi rảnh sao? Sao không đi cùng ta một chuyến?

Chu Văn nói.

- Vận khí của ta không tốt lắm, ta sợ cùng ngươi cùng đi Dị thứ nguyên lĩnh vực, sẽ khiến ngươi không may.

Vương Thiền cúi đầu nói.

- Vậy thật trùng hợp, con người của ta vận khí cũng không tốt, vừa lúc phụ phụ đắc chính, nói không chừng vận khí tốt lên.

Chu Văn nói.

- Vận khí của ta thật sự rất kém, nếu ngươi đi cạnh ta, sẽ xui xẻo, thậm chí có thể chết, ta đang nói nghiêm túc, không nói đùa.

Vương Thiền cắn môi nói.

Chu Văn nở nụ cười, cầm Trúc đao trong tay đặt trước mặt Vương Thiền nói:

- Ngươi biết cây đao này gọi là gì không?

Vương Thiền có chút nghi hoặc đánh giá Trúc đao trong tay Chu Văn, nhìn trong chốc lát kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ đây là Trúc đao trong Tứ Quân tử đao sao? Hay là đồ phỏng chế?


- Đương nhiên không phải, đây là chính phẩm Trúc đao, các chủ nhân đời trước của nó đều chết hết, nhưng bởi ta quá xui xẻ, ngược lại phụ hợp với nó, mà vẫn luôn an tường không việc gì, ngươi yên tâm, mệnh ta cứng rắn, không sợ vận rủi này nọ đâu, ngươi về trước nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta lên đường đi Trường Thành nhìn một chút.

Chu Văn nói.

- Ờ…Đi…

Vương Thiền nghĩ nghĩ, cảm thấy đi Trường Thành vẫn tương đối an toàn.

Bởi bên trong Trường Thành đều là Bất Tử Chiến Hồn, từ Phàm Thai cấp đến Sử Thi cấp đều có, có điều loại Dị thứ nguyên sinh vật này rất kỳ quái, bọn chúng chỉ du đãng trên Trường Thành, nhân loại không cách nào tấn công chúng nó, mà chúng nó tựa hồ vô ý thức, chỉ du đãng trên Trường Thành, không khởi xướng công kích nhân loại.

Trên thực tế, chúng nó muốn tấn công nhân loại cũng vô dụng, tựa như nhân loại tấn công chúng nó cũng vậy.

Nghe nói Chu Văn muốn đi Trường Thành, Vương Thiền âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đến địa phương như thế này, chẳng may phát sinh sự tình gì xui xẻ, hẳn không đến mức nguy hiểm tới tính mạng.

Sau khi Vương Thiền trở về, Chu Văn lại nằm trên giường mở Phó bản Cổ Kiếm mộ vừa mới download.

Thoạt nhìn Phó bản Cổ Kiếm mộ vô cùng hoang vu, liếc mắt nhìn qua, đó là một mảnh đồi núi chập trùng bất định, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, nó căn bản không phải đồi núi gì, mà đủ loại phần mộ to to nhỏ nhò san sát nhau.

Có phần mộ tương đối nhỏ, tựa như đống đất, còn có phần mộ coi hơn mười trượng, tựa như đồi núi liên miên.

Có điều nó khác biệt với phần mộ nhân loại, trên phần mộ này không có bia mộ mà chỗ cao nhất đều cắm một thanh kiếm.

Kiếm trên mỗi phần mộ đều không giống nhau, có đoản kiếm, có trường kiếm, có trọng kiếm, có thiết kiếm, có ngọc kiếm, có cốt kiếm, còn sứ kiếm.

Đủ loại kiếm khí khiến người xem hoa cả mắt, mỗi một chuôi kiếm đều cắm trên phần mộ.

Mặc dù ngoài trừ Hạ gia bên ngoài, có rất ít người ngoài có cơ hội tiến vào Cổ Kiếm mộ, có điều Cổ Kiếm mộ vẫn là Dị thứ nguyên lĩnh vực đại danh đỉnh đỉnh.

Năm đó Thần thoại Phối sủng đầu tiên của Hạ Cửu Hoang, lấy từ Cổ Kiếm mộ.

Khi đó Thần thoại Phối sủng trong nhân loại chỉ đếm trên đầu ngón tay, Hạ Cửu Hoang cầm kiếm tung hoành thiên hạ, giúp dân chúng Liên bang giết chóc mở ra một phiến thiên địa.

Thời điểm đó Lục đại anh hùng, đối với nhân loại mà nói, đơn giản như tồn tại Thần chỉ.

Đương nhiên, khi đó không ai biết Thần thoại Phối sủng là gì, chỉ biết thanh kiếm trong tay Hạ Cửu Hoang rất mạnh.

Sau này người của Hạ gia, đều dùng dùng kiếm nổi danh, phần lớn Phối sủng Kiếm hình đều xuất phát từ Cổ Kiếm mộ.

Thậm chí có người hoài nghi, Thái Cổ Kiếm Tiên xuất phát từ Cổ Kiếm mộ, chỉ là Hạ gia một mực không thừa nhận.


Còn có một việc khiến Chu Văn cảm giác rất kỳ quái, không biết vì cái gì, thời điếm hắn chiến đấu cùng Hạ Cửu Hoang, Hạ Cửu Hoang một mực không dùng Thần thoại Phối sủng.

Đi bên trong Cổ Kiếm mộ, tầm mắt Chu Văn xung quanh dò xét, hắn chẳng qua nghe A Sinh nói quan, kiếm bên trong Cổ Kiếm mộ, trừ phi dùng tay rút, bằng không chúng nó chỉ là tử vật, bởi trên thân kiếm không phát ra bất kỳ khí tức hay lực lượng gì, trên cơ bản không cách nào phân biệt cấp bậc của bọn nó.

Trừ phi đem bọn nó rút ra, mới có thể biết chân chính đẳng cấp và lực lượng của chúng.

Rút kiếm cũng là một môn kỹ thuật, bởi không biết thuộc tính, năng lực cùng đẳng cấp của kiếm, nếu thực lực không đủ, chẳng may rút phải thanh kiếm đẳng cấp cao, rất có thể bị trực tiếp giết chết.

Thế nhưng thực lực bản thân mạnh, kiếm rút ra chẳng qua là Dị thứ nguyên sinh vật cấp thấp, chém giết cũng không tác dụng gì.

Chu Văn không hiểu gì kiếm, cũng không tính toán chọn lựa, trực tiếp duỗi tay nắm chặt một thanh Đằng kiếm trên một phần mộ nhỏ bên cạnh.

Bởi Cổ Kiếm mộ có lực trường kỳ dị, sẽ bảo hộ kiếm, cho nên muốn phá kiếm, trước tiên phải rút nó ra ngoài.

Nhưng là Chu Văn liên tục dùng hai lần lực, Đằng kiếm như mọc rễ, vẫn không bị Chu Văn rút ra.

Chu Văn không khỏi quan sát tỉ mỉ Đằng kiếm, chỉ thấy thanh kiếm kia tựa như gốc cây đen xám điêu khắc thành, thân kiếm hơi uốn lượn, lưỡi kiếm thoạt nhìn không sắc bén lắm, tạo hình vô cùng cổ quái.

- Chẳng lẽ nói, lần thứ nhất ta rút kiếm, gặp một tên khó nhắn?

Chu Văn hai chân giang rộng ra, hai tay cùng nhau một chỗ nắm chặt chuôi kiếm, sau đó ngưng tụ khí lực toàn thân, đột nhiên phát lực nhổ lên một cái.

Kết quả Đằng kiếm kia vẫn không nhúc nhích tí nào, phảng phất như thành một thể với phần mộ kia.

Chu Văn rất đỗi kinh ngạc, lực lượng của hắn coi như đỉnh cấp bên trong cấp độ Sử thi, ngay cả hắn cũng không nhổ nó ra được, chứng tỏ Đằng kiếm này chắn chắn bất phàm, có lẽ nó là Thần thoại Dị thứ nguyên sinh vật cũng khó nói.

Chu Văn trực tiếp triệu hoán Bạo Quân Bỉ Mông, để nó rút chuôi Đằng kiếm này.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.