Chương trước
Chương sau




Mấy ngày kế tiếp, Chu Văn lại đi một chút Dị thứ nguyên lĩnh vực tại Đế Đô, tuy nhiên không thu hoạch gì thêm, một mực không phát hiện đồ án nhỏ.

Sự tình Tiêu gia, Vương gia bên kia đã có kết quả, mặc dù đã tạm thời trấn an Tiêu gia, thế nhưng thủy chung đây vẫn là một tai họa ngầm.

Tiêu gia hứng thú đối với Vương Thiền, chỉ sợ không vì Tiêu Tư chết đi mà dừng lại, Vương gia cũng muốn biết rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào, thậm chí còn muốn tiêu diệt Tiêu gia, miễn hậu hoạn.

Nhưng bản thân Tiêu gia cũng không yếu, mà lại ở tận Nam khu, bàn tay Vương gia còn chưa duỗi đến đó.

Muốn hủy đi hào phú Tiêu gia, chỉ sợ chỉ có chúa tể Nam khu Độc Cô gia mới làm được.

Vương gia có thể trước ổn định Tiêu gia, sau đó lại chậm rãi âm thầm mưu đồ, nghĩ biện pháp tìm hiểu tại sao Tiêu gia lại đánh chủ ý với Vương Thiền.

Sự tình Đế Đô căn bản đã kết thúc, Chu Văn dự định muốn về Lạc Dương, trước khi đi, Vương nãi nãi mang theo Vương Lộc cùng Vương Thiền cùng tiễn hắn, còn căn dặn hắn về sau có rảnh nhớ đến chơi.

Chu Văn rời khỏi Đế Đô đến một thôn trang bỏ hoang, thấy A Sinh ngồi trên cây đại thụ chờ hắn.

- Văn thiếu gia, Hạ lão gia tử thế nào?

A Sinh tới lâu như vậy, mặc dù chính hắn không tiến vào Đế Đô, có điều tình huống bên trong Đế Đô lại rõ trong lòng bàn tay, Chu Văn đã liên hệ với hắn từ lâu, có điều vì lý do an toàn, cho nên hắn không nói nhiều thông tin liên quan.


- Về sau sẽ không xuất hiện nữa.

Chu Văn đem sự tình Hạ Cửu Hoang nói đại khái lại một lần, A Sinh nghe được một mặt khiếp sợ.

- Không ngờ Hạ lão gia tử là Hạ Cửu Hoang, mà Tiên Thiên Bất Bại Thần Công của hắn không hề phá, nói như vậy trên thực tế huyết mạch của Hạ gia không phải của hắn?

A Sinh lập tức có suy nghĩ như Chu Văn suy đoán.

- Ai biết được, trên lý luận mà nói, Tiên Thiên Bất Bại Thần Công không phá, Hạ Cửu Hoang hẳn không thể có hậu đại, nhưng Tiên Thiên Bất Bại Thần Công và Đại Đế kinh của hắn dung hợp thành Tiên Thiên Đại Đế Kinh, cũng có thể có hậu đại cũng khó nói, hiện tại người đã chết rồi, chỉ sợ bí mật này vĩnh viễn không ai biết.

Chu Văn nói.

- Tử Cấm Thành hiện tại thế nào?

A Sinh lại hỏi một vấn đề trọng yếu khác.

- Ta cũng không biết, cái này ngươi phải hỏi nó.

Chu Văn nhìn một chút linh dương đang ngồi ủ rũ chau mày.

Rõ ràng A Sinh biết, bản thân không thể lấy được đáp án từ chỗ linh dương, thay đổi đề tài khác nói:

- Lý Huyền đi Nam khu.

- Lý Huyền đi Nam khu làm gì?

Chu Văn ngẩn người, chuyện này Lý Huyền cũng không nói với hắn.

- Là Lý Mặc Bạch tìm hắn?

Chu Văn đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến.

- Không phải, hắn do Độc Cô Trùng dẫn đi, hiện tại Độc Cô Trùng muốn thu hắn làm đệ tử, Lý Huyền không đồng ý, mà Độc Cô Trùng muốn đả động Lý Huyền, nói cho Lý Huyền một số bí mật, cho nên Lý Huyền đi Nam khu thử thời vận, hắn sợ ngươi cuống cuồng, cho nên không muốn ta nói cho ngươi biết.

A Sinh đem chuyện xảy ra nói lại một lần.

Chu Văn quả thật chút bận tâm, Lý Huyền nhìn bề ngoài là kẻ cà lơ phất phơ không tim không phổi, nhưng thực tế lại là một người dễ bị tìm cảm chi phối, đây vừa là khuyết điểm đồng thời là ưu điểm của hắn, Chu Văn sợ hắn xảy ra chuyện tại Nam khu.

Nam khu có nhiều thứ tà môn, Cổ trung, Cổ Mạn Đồng, đủ các loại tà dị, coi như Lý Huyền có được Bất Tử Bất Diệt Chi Thân, tại loại địa phương kia cũng không phải tuyệt đối an toàn, huống chi Lý Huyền còn đạt tới cảnh giới kia.


Hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, Chu Văn chỉ hy vọng Lý Huyền có thể bình an trở về.

- Phía trước có một tòa Thổ Địa miếu khá nổi danh, ngươi muốn đi xem không?

Đi đường hơn nửa ngày, thời điểm đi tới một thị trấn nhỏ, A Sinh hỏi Chu Văn.

- Thổ Địa miếu sao? Đi xem một chút cũng tốt.

Chu Văn còn nhớ rõ bản thân lần trước đi Thổ Địa miếu, đạt được một tấm bản đồ bảo tàng, kết quả bảo vật không đào được, bị một Dị thứ nguyên sinh vật như Tiểu hài tử đưa Thiết Hạch đào, mà bên trong Thiết Hạch đào là có Thái Tuế.

Công năng Thổ Địa miếu ở các nơi tại Đông khu không khác mấy, nếu người bản địa đi bái Thổ Địa gia có thể thu được một tấm bảo đồ.

Thế nhưng nếu người không thuộc khu vực này, vậy phải xin lỗi rồi, coi như ngươi lạy dập nát đầu, Thổ Địa gia cũng không để ý.

A Sinh mang theo Chu Văn tới phụ cận Thổ Địa miếu, Thổ Địa miếu nơi này quả nhiên lớn hơn cái lần Chu Văn đi, mà Thổ Địa miếu nơi này chỉ thờ mỗi Thổ Địa gia, không thờ bất kỳ Thần linh nào khác.

- Người địa phương chính tông tới bái nhận bảo đồ, chỉ cẩn một khỏa trứng Truyền kỳ Phối sủng.

- Bảo đồ vừa mới ra lò, đổi bằng hai viên Lực lượng kết tinh Truyền kỳ cấp.

- Bảo đồ Tổ truyền….

Phụ cận Thổ Địa miếu khá náo nhiệt, đơn giản như họp chợ, không ít quầy hàng đang bày bán bảo đồ, cũng có người bán Thứ nguyên kết tinh và trứng Phối sủng.

- Tại sao những người địa phương này lại không đi đào bảo.

Chu Văn cảm thấy có chút kỳ quái.

A Sinh vừa cười vừa nói:

- Ngươi còn tin những người này bán bảo đồ? Dị thứ nguyên phong bạo đã trải qua mấy thập niên, ngươi địa phương có thể bái đã sớm bái xong, hiện tại muốn bái đều là hài sinh mới xuất sinh, mới có tư cách cầm bảo đồ của Thổ Địa gia, mà hằng năm có được bao nhiêu hài tử xuất sinh?

Chu Văn lập tức hiểu được, một chút người bán bảo đồ này, so với người bán Phật tượng trước cửa chùa không khác lắm, đại đa số người biết đây là hàng giả, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn.

- Đáng tiếc chúng ta không phải người địa phương, coi như bái cũng vô dụng, bằng không thì làm tấm bản đồ bảo tàng đi, ta thấy vận khí của ngươi cũng không tệ.

A Sinh nói.

- Cái này khó nói, mặc dù chúng ta không phải người địa phương, thế nhưng vạn nhất Thổ Địa gia thấy nhân phẩm chúng ta tốt, lại đưa cho chúng ta một tấm bảo đồ thì sao?


Chu Văn vừa cười vừa nói.

- "Chàng trai, ngươi thật biết nghĩ, tưởng tượng mộng đẹp không thiết thực, không bằng cả hai tới đây mua chỗ ta hai tấm bảo đồ thử thời vận này.

Một lão già bên cạnh bán bảo đồ cười híp mắt nói.

- Ngươi cứ tiếp tục ở đây bán bảo đồ, chúng ta tiếp tục vào Thổ Địa miếu bái Thổ Địa gia đây.

Chu Văn lắc đầu, muốn đi vào bên trong Thổ Địa miếu.

- Chàng trai nhìn lại một chút nha, có lẽ bảo đồ ta, so với Thổ Địa gia có khi hiệu quả hơn.

Lão đầu kia lại chưa từ bỏ ý định, kéo lại Chu Văn nói.

Vẻ mặt Chu Văn khẽ biến, ngưng mắt nhìn phía lão nhân kia.

Phản ứng của hắn nhanh bực nào, đừng nói một lão nhân, coi như Thần thoại sinh vật, muốn đụng Chu Văn cũng không dễ.

Lão nhân kia nhìn như lơ đãng kéo một phát, lại kéo cánh tay hắn lại, khiến Chu Văn không kịp phản ứng, đây tuyệt đối không bình thường.

Nhưng trên thân lão nhân kia, Chu Văn cũng không có cảm giác có chỗ đặc thù, cảm giác nguy hiểm được rèn luyện cũng không phát huy tác dụng.

Chu Văn nhìn lão nhân kia, càng nhìn càng cảm thấy mình gặp lão nhân này ở đâu, mặc dù hình dáng không giống nhau, nhưng cặp mắt kia lại khiến Chu Văn cảm giác rất quen thuộc.

- Đôi mắt này. . . Đôi mắt này. . . Tỉnh Đạo Tiên. . . Tuyệt đối sẽ không sai. . . Đây chính là Tỉnh Đạo Tiên…

Chu Văn kém chút kêu thành tiếng.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.