Chương trước
Chương sau




Chu Văn như chó xù lông, muốn ngưng tụ sức mạnh thoát khỏi bàn tay lão đầu kia, A Sinh cũng phát hiện sự tình không đúng, hai mắt nhìn chòng chọc vào lão đầu, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Nhưng khiến Chu Văn ngoài ý muốn chính là, lão đầu kia lại buông lỏng tay của hắn, sau đó cầm một tấm bảng gỗ như một tấm bảo đồ đưa trước mặt Chu Văn, cười híp mắt nói:

- Người trẻ tuổi, tấm bản đồ bảo tàng này miễn phí, ngươi thử đi đào xem, nếu đào được bảo bối, lại tới tìm ta mua bảo đồ cũng không muộn.

Chu Văn nhìn chằm chằm lão đầu dò xét, nhưng trừ đôi mắt này bên ngoài, trên người hắn không có bất cứ điểm nào giống Tỉnh Đạo Tiên, thậm chí trên người hắn vô phương cảm giác được gợn sóng Nguyên khí cũng sinh cơ tràn đầy của tu hành giả, nếu không phải vừa rồi lão đầu kia một phát bắt được hắn, Chu Văn thậm chí còn tưởng hắn là một kẻ bình thường.

- Không cần khách khí với lão già ta, cầm lấy đi đào xem, nói không chừng có thể đào được bảo bối Tiên nhận? Nhưng bảo bối Tiên nhân không phải ai cũng có thể cầm tới, nếu không có Mê Tiên chi pháp, chỉ sợ một đi không trở lại.

Lão đầu cầm bảo đồ nhét vào tay Chu Văn.

Chu Văn nghe vậy, càng thấy lão đầu trước mặt mình, tám chín phần là Tỉnh Đạo Tiên, bằng không tại sao hắn lại nói hai chữ Mê Tiên.

- Văn thiếu gia?

A Sinh đến bên người Chu Văn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lão đầu đang ngồi xổm sau quầy hàng.

Ban đầu Chu Văn khong muốn cầm bảo đồ, tuy nhiên lại không thể né tránh, tàng bảo đồ trực tiếp nhét vào trong tay, Chu Văn cầm bảo đồ, Nguyên khí trên người tùy thời bùng nổ.


Lão đầu kia chậm rãi thu thập đồ đạc, đem đồ vật trên quầy hàng thu vào trong một cái bọc, sau đó đứng dậy rời đi, vừa đi vừa lắc đầu thở dài:

- Thế đạo này thật sự càng ngày càng khó lăn lộn.

- Văn thiếu gia, ngươi biết lão nhân kia?

A Sinh nhìn lão đầu kia đi khá xa, Chu Văn vẫn nhìn ngó bóng dáng lão nhân kia, không khỏi hiếu kỳ hỏi.

- Ta hoài nghi hắn chính là Tỉnh Đạo Tiên.

Chu Văn thấp giọng nói.

A Sinh nghe xong, lập tức thân thể run lên, có chút không dám tin tưởng nói:

- Ngươi biết Tỉnh Đạo Tiên?

- Ta đã từng gặp hắn một lần, mặc dù khi đó hình dạng của hắn không giống hiện tại, nhưng ta cảm thấy người này chính là hắn.

Chu Văn có chút lưỡng lự, không biết nên hay không nên đuổi theo.

Chu Văn rất biết lai lịch Mê Tiên kinh, nhưng người kia là Đại Ma Đầu nổi tiếng nhất trong lịch sử Liên bang.

Mặc dù sơ kỳ Liên bang có rất nhiều Đại Ma Đầu, sau này cũng không ngừng có đủ loại ma đầu xuất hiện, giống như hàng ngũ Á Khắc, giết người còn nhiều hơn Tỉnh Đạo Tiên, tuy nhiên lại không kẻ nào nổi tiếng như Tỉnh Đạo Tiên.

Chu Văn càng biết Tỉnh Đạo Tiên đáng sợ thế nào, Tửu Gia, Hạ Cửu Hoang đều là kẻ già đời, cuối cùng đều bị Tỉnh Đạo Tiên đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Một người như vậy, coi như hiện tại Chu Văn có một chút thành tựu, cũng không dám nửa phần kinh thị hắn.

Trước đó Chu Văn cũng âm thầm điều tra sự tình liên quan đến Tỉnh Đạo Tiên, thế nhưng tin tức thu được có hạn, chỉ biết Tỉnh Đạo Tiên bị trọng thương bên trong một Dị thứ nguyên lĩnh vực, cơ hồ trở thành phế nhân, cho nên mới phát sinh sự kiện cục giám sát toàn lực đuổi bắt Tỉnh Đạo Tiên.

Dù vậy hành động đuổi bắt Tỉnh Đạo Tiên vẫn thất bại, không thể bắt được Tỉnh Đạo Tiên, kẻ cơ hồ cho là phế nhân.

Trong khoảng thời gian đó, Chu Văn gặp được Tỉnh Đạo Tiên, đồng thời thu được Mê Tiên kinh.

Chu Văn cắn răng, đứng dậy đuổi theo, mặc dù Tỉnh Đạo Tiên hết sức đáng sợ, thế nhưng trốn tránh cũng không phải biện pháp, có một số việc, chỉ có Tỉnh Đạo Tiên mới có thể cho hắn đáp án.

A Sinh đi theo Chu Văn cùng nhau đuổi theo, nhưng bọn hắn thấy lão đầu kia rẽ ngoặt vào ngõ nhỏ, chờ thời điểm bọn hắn tới đó, lại phát hiện không thấy bóng dáng lão đầu kia đâu, như hư không tiêu thất.

Chu Văn một mực dùng Đế Thính giám thị lão đầu, lại cũng không thể phát hiện hắn biến mất thế nào.


Đem bốn phía đều tìm tòi một lần, cũng không phát hiện bóng dáng lão đầu, trong lòng Chu Văn hơi động, cầm bảo đồ trong tay xem xét, tấm bảo đồ kia là một tấm gỗ, phía trên điêu khắc một địa đồ đơn giản, mà đằng sau lại viết thời gian, nhìn là biết nó vừa được điêu khắc lên.

- Xem ra hắn có thể là Tỉnh Đạo Tiên, Văn thiếu gia ngươi muốn đi sao?

A Sinh nhìn thời gian bên trong tấm bảo đồ kia hỏi.

- Ta có một ít nghi vấn, chỉ có Tỉnh Đạo Tiên mới có thể giải đáp.

Chu Văn đưa bảo đồ cho A Sinh nói:

- Ngươi giúp ta nhìn một chút, vị trí mục tiêu của tấm bản đồ này ở đâu?

- Vị trí trước Thổ Địa miếu, thời gian hẳn là ba giờ rưỡi sáng.

A Sinh xem trong chốc lát nói.

- Vậy thì tốt, chúng ta đợi đến đem lại đến.

Chu Văn nói.

- Văn thiếu gia ngươi trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi, ta đi làm chút công tác chuẩn bị.

A Sinh nói.

Chu Văn không có tâm tư tới Thổ Địa miếu bái Thổ Địa gia, tìm một lữ điếm ngay tại tiểu trấn, chờ đến ban đêm.

Mãi tận ba giờ sáng A Sinh mới trở về, sau khi trở về nói với Chu Văn:

- Thời gian quá vội vàng, tận lực làm một chút chuẩn bị, có điều nếu đối phương thật sự là Tỉnh Đạo Tiên, sự chuẩn bị của ta đem lại tác dụng không lớn, Văn thiếu gia ngươi phải cẩn thận.

Chu Văn gật đầu, không nói gì.

Nhìn thời gian gần đến, Chu Văn mang theo A Sinh tới Thổ Địa miếu.

Trong đêm trước Thổ Địa miếu, tự nhiên không hề náo nhiệt như ban ngày, trên cơ bản không có người nào, có điều lão nhân kia lại bầy quấy bán hàng,

- Phối sủng ta bày ra đều không có tác dụng, ngay cả việc hắn tới Thổ Địa miếu lúc nào, ta cũng không phát giác.

A Sinh thấp giọng nói với Chu Văn.

- Không sao.


Chu Văn khẽ lắc đầu, sau đó hướng về lão nhân kia.

Đi về phía lão nhân kia, Chu Văn đồng thời sử dụng Mệnh hồn Sát Lục Giả, chuẩn bị xong việc triệu hoán Phối sủng, chỉ cần có bất kỳ điểm gì không đúng, hắn sẽ lập tức toàn lực ra tay.

- Quả nhiên ngươi vẫn tới.

Lão nhân cười tủm tỉm nhìn Chu Văn nói.

- Người đã tìm tới cửa, ta né tránh còn hữu dụng sao?

Chu Văn vừa đi về phía lão nhân vừa nói.

Lão nhân từ chối cho ý kiến, chẳng qua như tán thưởng, đánh giá Chu Văn nói:

- Vốn ta tưởng ngươi đã chết rồi, coi như không chết, hiện tại cũng biến thành kẻ điên, nhưng ngươi chẳng những không chết không điên, hơn nữa thoạt nhìn còn sống rất thoải mái.

- Bởi Mê Tiên kinh.

Chu Văn hỏi, đây chính là vấn đề hắn muốn biết rõ, hắn một mực không biết Mê Tiên kinh rốt cuộc có lai lịch gì?

Hiện tại trên cơ bản đã có thể xác định, lão nhân trước mắt chắc chắn là Tỉnh Đạo Tiên.

- Không sai.

Tỉnh Đạo Tiên gật đầu nói:

- Lúc trước nhìn ngươi thuận mắt, ta vốn định đưa Thiên Ma chân giải của ta cho ngươi luyện chơi, ai biết ngươi dám dám cự tuyệt ta. Thiên hạ này không ai có thể cự tuyệt ta, mặc dù có, kết quả đều phải trả giá đắt. Cho nên ta đem Mê Tiên kinh cho ngươi, trên thực tế trước ngươi, đã có người luyện qua Mê Tiên kinh, mỗi một đời chủ nhân không chết thì điên, ngay cả ta cũng chịu tra tấn, nếu không phải vì Mê Tiên kinh, ta cũng không bị trọng thương trong Dị thứ nguyên lĩnh vực.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.