Chương trước
Chương sau




Phần bụng Cốc Lâu trướng lên, đột nhiên vươn mình nằm rạp trên mặt đất, sau đó liên tục nôn mửa.

Chu Văn thấy Cốc Lâu ọe phun ra không ít thứ màu trắng, kỳ kỹ, kém chút cũng phun ra, đồ vật mà Cốc Lâu nôn mửa, lại là rất nhiều giòi bọ, còn ngọ nguậy trên mặt đất.

Cốc Lâu nôn mửa không ít giòi bọ ra khỏi cổ, khiến vài người xem tê dại cả da đầu, thậm chí hơi bận tâm bản thân có thể giống Cốc Lâu không?

Phun một hồi lâu, Cốc Lâu cuối cũng phun đầu Ngô công kia ra, phần bụng sưng tiêu mất, thoạt nhìn khá hơn nhiều, chẳng qua vẻ mặt lại ảm đạm đáng sợ.

- Cốc sư phụ, Cốc Lâu đã xảy ra chuyện gì?

Lý Mặc Bạch hỏi.

Vừa rồi bọn hắn đã chú ý bốn phía, cũng không phát hiện vấn đề gì, Cốc Lâu đột nhiên xảy ra chuyện, khiến bọn hắn cũng rất lo lắng.

- Các ngươi yên tâm, vấn đề không liên quan đến Sinh Mệnh chi hoa, hắn bị người ta hạ Cổ trùng, đã bị ta giết chết.

Cốc Sơn Thủy vẫy tay, con Ngô công kia bay trở lại ngón tay hắn, bên trong ngón chân rớt xuống một vận.

Đó là Cổ trùng lớn chừng hạt gạo, thoạt nhìn như hạt gạo, người bình căn bản không phát hiện ra, nó lại là một loại Cổ trùng.


- Đây là Mễ Cổ, mặc dù chỉ là Truyền kỳ, thế nhưng trộn lẫn bên trong gạo, rất dễ lừa đối thủ ăn nhầm, sau khi nó tiến vào trong cơ thể, sử dụng nội lực sinh trưởng tốc độ cao, từ nội bộ phá hư thân thể, người ngoài rất khó phát hiện.

Cốc Sơn Thủy dừng một chút lại tiếp tục nói:

- Tốc độ Mễ Cổ không nhanh, lực công kích cũng không phải rất mạnh, rất khó trực tiếp tiến vào vào thân thể. Hẳn trước khi chúng ta tới, Mễ Cổ đã lần bên trong thùng cơm Cốc Lâu mang tới, sau khi hắn ăn uống xong mới bị Mễ Cổ xâm nhập vào cơ thể.

Nói xong, Cốc Sơn Thủy đem tất cả đồ vật Cốc Lâu cùng Cốc Hòa mang tới, kiểm tra kỹ càng một lần, quả nhiên bên trong thùng cơm trúc, lại phát hiện một chút Mễ Cổ, còn trong bình nước lại phát hiện được một loại Cổ trùng như cọng tóc.

Cốc Sơn Thủy nói cho bọn hắn, đó cũng là một loại Truyền kỳ Cổ trùng, tên là Xuyên Cốt trùng, sau khi xâm nhập thân thể dễ dàng uy hiếp tính mạng nhân loại, nó sẽ chui vào bên trong xương cốt sinh sôi nảy nở, gặm nhấm xương cốt, mãi đến khi ăn hết xương cốt mới thôi.

Chu Văn thở dài một hơi, mấy người bọn hắn cũng không thùng cơm trúc, cũng không uống nước, hiện tại càng không muốn ăn uống.

Vài người đều đem đồ vật của bọn hắn đưa cho Cốc Sơn Thủy, còn may đồ ăn thức uống của bọn hắn đều không có vấn đề.

- Xem ra trước khi chúng ta lên đường, có người đã hạ thủ, Cốc sư phụ ngươi biết ai động tay chân không?

Lý Mặc Bạch hỏi.

Cốc Sơn Thủy lắc đầu nói:

- Người Cốc gia chúng ta, hẳn không làm sự tình này, bởi bọn họ đều biết, chút Cổ trùng này không thể đối phó được ta.

Lý Mặc Bạch rơi vào trầm tư, nếu không phải người Cốc gia, khả năng không nhắm vào đám người Cốc Sơn Thủy, như vậy phạm vi quá lớn, không dễ đoán.

- Cốc sư phụ, có biện pháp nào đề phòng chút Cổ trùng này không?

Điệp mở miệng hỏi.

Dù sao nàng cũng là nữ nhân, thấy hình ảnh Cốc Lâu nôn ra giòi bọ vừa rồi, bị ám ảnh, nếu để nàng nôn như vậy, nàng tình nguyện chết còn nhơn.

- Cổ trùng Nam khu nhiều không kể xiết, muốn phòng ngự một loại hoặc mấy loại dễ dàng, nhưng đề phòng toàn bộ, cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm cùng phán đoán bản thân. Có điều nếu ngươi có một loại Thần vật có khả năng khắc chế Vạn Cổ, như vậy vô luận loại Cổ trùng gì, cũng không dám tới gần ngươi.

Thời điểm Cốc Sơn Thủy nói chuyện, nhìn thoáng qua Tiểu điểu trên bờ vai Chu Văn.

- Đó là Thần vật gì?

Điệp hỏi.


- Một loại nổi danh nhất gọi là Băng Tằm Cổ, nếu có một đầu Băng Tằm Cổ trên thân, trên cơ bản không một Cổ trùng nào dám tới gần ngươi, coi như liều mạng tới gần, sẽ bị Băng Tằm Cổ phát hiện, trực tiếp miểu sát. Đại bộ phận Thần thoại Cổ trùng đều bị ảnh hưởng tương tự, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi có thể thuần phục nó.

Cốc Sơn Thủy nói.

- Sao không trực tiếp giết chết nó thu trứng Phối sủng?

Điệp nói.

- Có khả năng, nhưng lại không thể.

Cốc Sơn Thủy lập lờ nước đôi nói.

- Tại sao?

Điệp nghi ngờ nói.

- Bởi Cổ trùng còn sống, trải qua rất nhiều trận chiến sinh tồn, mang bản năng, kinh nghiệm cùng chỉ số thông minh IQ nhất định, còn có ý thức bản thân. Nhưng Phối sủng chưa hẳn có IQ, càng không có kinh nghiệm chiến đấu, ý thức bản thân, phần lớn đều cần chủ nhân khống chế, mới có thể phát huy uy lực, phương diện đề phòng sẽ kém hiệu quả hơn nhiều. Mà giết chết Thần thoại Cổ trùng, chưa chắc tuôn ra trứng Phối sủng, nếu thuần dưỡng thành công thì tỉ lệ sẽ là 100%.

Cốc Sơn Thủy nói.

- Cốc sư phụ, trên người ngươi có Thần thoại Cổ trùng không, nếu có phóng xuất ra để chúng ta mở mang tầm mắt.

Điệp nói.

- Nếu như ta có, cũng không cần thỉnh cầu Chu tiên sinh giúp ta bắt Thi trùng. Nam khu không thiếu người nuôi Cổ trùng, nhưng người có Thần thoại Cổ trùng chân chính cực ít, mà lại tuyệt đại đa số hẳn thuộc về Độc Cô gia.

Cốc Sơn Thủy tựa hồ hào hứng lên, lại nói tiếp:

- Nếu như lần này Chu tiên sinh có thể giúp ta bắt được Thi trùng, ta sẽ có được một đầu Thần thoại Cổ trùng, về sau Cốc gia tại Nam khu cũng thêm chút đảm bảo.

Cốc Sơn Thủy kiểm tra tất cả đồ vật của mọi người một lần, không phát hiện được Cổ trùng, lúc này mới tiếp tục lên đường.

Hoa hà dưới ánh trăng, đẹp khiến lòng người run sợ, một hồi gió nhẹ thổi qua, đóa hoa lay động, như nước sông nổi lên gợn sóng.

Cốc Sơn Thủy mũi dùng sức hít hà, đột nhiên ngừng lại, mà lại làm một cái thủ thế đứng im, sau đó tầm mắt nhìn về phía đằng xa xa.

Vài người Chu Văn đều ngừng lại, theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy phía trước vẫn là biển hoa, cũng không phát hiện có thứ gì đặc biệt.


Nhưng gió lớn càng ngày càng mạnh, không bao lâu, bọn hắn thấy xa xa trên Hoa hà, tựa hồ có ánh sáng đang bay lượn.

Năng lực Đế Thính cực mạnh, rất nhanh phát hiện đó là thứ gì.

Cái kia căn bản cũng không phải ánh đèn gì, mà là một đầu bươm bướm như thủy tinh, toàn thân trong suốt, trên cánh chứa không ít hoa văn hiện màu lãnh quang băng lam, để nó thoạt nhìn càng thêm huyễn lệ.

Thời điểm đầu bươm bướm hai cánh chấn động, dẫn phát gió mạnh, thổi lên tầng tầng gợn sóng trên Hoa hà.

- Cái đó là …Minh Điệp..

Thời điểm Cốc Lâu thấy rõ ràng đầu bươm bướm kia, sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt hoàn toàn không còn điểm huyết sắc.

Cốc Hòa bên cạnh cũng chẳng tốt hơn là bao, vẻ mặt cũng cực kỳ khó coi.

- Khó trách người tiến vào Hoa hà, đều không ai sống sót ra ngoài, hóa ra nơi này là có một đầu Minh Điệp…

Vẻ mặt Cốc Sơn Thủy nghiêm túc, trầm giọng nói.

Mặc dù Chu Văn không biết Minh Điệp là cái gì, có điều cảm ứng gợn sóng Nguyên khí trên người nó có thể biết, đây tuyệt đối là một đầu Thần thoại Dị thứ nguyên sinh vật.

- Đây chính là Minh Điệp sứ giả U Minh giới trong truyền thuyết, tiếp dẫn linh hồn vào U Minh giới hay sao?

Rõ ràng Lý Mặc Bạch đã nghe nói qua cái tên Minh Điệp, nhìn chằm chằm đầu Minh Điệp kia nhíu mày nói.

Cốc Sơn Thủy thấp giọng nói:

- Trước kia chẳng qua nghe nói có người gặp được Minh Điệp, có điều nó tại Dị thứ nguyên lĩnh vực nhân loại vô phương tiến vào, không ngờ Hoa hà lại có một đầu Minh Điệp, vận khí chúng ta quả thật hơi đen.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.