Chương trước
Chương sau




Chu Văn nghĩ thầm:

- Tiêu Thiên Phóng này thật sự tham lam, nhanh như vậy đã đánh chủ ý lên Nguyên Kim hồ.

Cái này trong tính toán của Chu Văn, Chu Văn lạnh nhạt nói:

- Một cái Cổ hồ mà thôi, chỗ ta không thiếu, không tính là gì, các ngươi trực tiếp lấy đi, không cần trả lại.

- Chu lão, ngài nói thật sao?

Tiêu Thiên Phóng vui mừng quá đỗi, trong lòng xúc động muốn quỳ xuống lạy Chu Văn.

- Điều kiện tiên quyết là Cổ Mạn Lệ của ngươi thật sự là Cổ Thần chuyển thế, nếu ta phát hiện không đúng, đừng nói Băng Tằm Cổ Vương và Nguyên Kim hồ, coi như Tiêu gia các ngươi, sợ không giữ được.

Chu Văn lạnh nhạt nói.

Trong lòng Tiêu Thiên Phóng giật mình, , vui mừng trong lòng mới bớt phóng túng đi một chút, trịnh trọng nói:

- Ngài yên tâm, Cổ Mạn Lệ này tuyệt đối luyện chế từ hài nhi Cổ thần chuyển thế, hơn nữa chính tay ta tự luyện, tuyệt đối không sai, nếu ta nói sạo, nguyện chịu cực hình Vạn Cổ phệ tâm.

Tiêu Thiên Phóng thể thốt.


- Ta yên tâm, mau giải khai Bản Mệnh khóa cho nàng đi.

Chu Văn nói.

- Trực tiếp cởi Bản Mệnh khóa sao? Ngài có muốn ta trực tiếp chuyển gia Bản Mệnh khóa cho ngài?

Tiêu Thiên Phóng có chút nghi ngờ hỏi.

- Không cần, chỉ là một đầu Thần thoại Cổ Mạn Lệ, nếu không trấn áp được nàng, ta cũng xứng là chuyên gia nghiên cứu Cổ Mạn Đồng nhiều năm như vậy.

Chu Văn lạnh nhạt nói.

- Được.

Tiêu Thiên Phóng cảm thấy Chu Văn quả nhiên là đại nhân vật, ngay cả Thần thoại Cổ Mạn Lệ cũng không để vào mắt, khó trách có thể làm sư thúc Độc Cô Trùng.

Lại nghĩ tới Chu Văn đại phát thần uy tiện tay thu phục Băng Tằm Cổ Vương, ngay lập tức cũng không do dự nữa.

Hắn đưa Cổ Mạn Lệ cho Chu Văn, sau đó lại từ trên thân lấy ra một cái hầu bao, cầm lấy hầu bao, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu phun lên.

Máu hắn vừa chạm vào hầu bao, mà hầu bao kia như lửa gặp được xăng, bắt đầu cháy hừng hực, theo hầu bao kia bị tiêu hủy, Cổ Mạn Lệ trong tay Chu Văn lại run rẩy.

Sắc mặt Tiêu Thiên Phóng trở nên khó coi, vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trong nháy mắt che kín cái trán, thoạt nhìn vô cùng thống khổ.

Chu Văn trưng cầu ý kiến Cốc Sơn Thủy, biết loại Bản Mệnh khóa này đem Mệnh mạch bản thân liên hệ với Cổ Mạn Lệ, nếu giải trực tức khắc tạo thành tổn thương to lớn đối với bản thân.

Tiêu Thiên Phóng chịu giải trừ Bản Mệnh khóa, trước đây hắn không thề hoàn toàn khống chế Cổ Nữ, ngược lại bị Cổ Nữ cắn trả, tháng ngày qua hết sức vất vả.

Bây giờ cuối cùng có khả năng thoát khỏi Cổ Nữ, hắn so với Chu Văn, càng thêm không kịp đợi.

Có đôi Băng Tằm Cổ Vương kia, lại thêm Nguyên Kim hồ, về sau thành tựu Tiêu gia nhất định mạnh hơn trước kia, mà thống khổ Cổ Nữ cắn trả hắn, sẽ biến mất.

Răng rắc!

Hầu bao hoàn toàn thiêu hủy về sau, bên trên xương sọ Cổ Mạn Lệ, tựa hồ có đồ vật gì phá toái, Chu Văn nhìn thoáng qua, thấy trên đỉnh xương sọ của nàng có một giọt máu gỉ ra.

Tiêu Thiên Phóng thì oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thoạt nhìn thụ thương không nhẹ.

- Chu lão, nhanh trấn áp Cổ Mạn Lệ, đừng để nàng chạy.

Tiêu Thiên Phóng nhẫn nhịn thống khổ trên người nói.

Hắn không phải sợ Cổ Nữ chạy trốn, giao dịch đã kết thúc, nàng chạy được hay không chẳng liên quan gì đến hắn, hắn chỉ sợ Cổ Nữ chạy thoát sẽ tìm hắn gây phiền phức.

- Giao dịch đã kết thúc, ta cũng nên đi.


Chu Văn cầm Cổ Mạn Lệ, sử dụng Nguyên khí bao bọc Cổ Mạn Lệ, sao đó đem nàng bỏ vào trong bao, trực tiếp đứng dậy nói.

- Người đâu? Đưa Chu lão về.

Tiêu Thiên Phóng kêu người đến, còn nói thêm:

- Chu lão ngài đi thong thả, thân thể ta không tiện, không tiễn.

- Ngươi tốt nhất dưỡng thương đi, phá Bản Mệnh khóa, bản thân ngươi thụ thương không nhẹ.

Chu Văn nói xong, mang Cổ Nữ Cổ Mạn Lệ đi.

Tiêu Lục Kỳ tới, khẩn trương mà hưng phấn hỏi:

- Đại ca, thật sự thành công sao? Chúng ta thật sự đổi được đôi Băng Tằm Cổ Vương kia sao?

- Là thật, chính xác là hai đầu Băng Tằm Cổ Vương kia, trên thân chúng ta còn lưu lại ký hiệu, tuyệt đối không sai.

Tiêu Thiên Phóng cũng hết sức hưng phấn:

- Chu lão kia cũng không biết trên người Cổ Nữ kia có vấn đề, còn tưởng chiếm tiện nghi. Hiện tại chúng ta có hai đầu Băng Tằm Cổ Vương trong tay, ta lại trừ bỏ cắn trả trên người. Hai người chúng ta một người một đầu Băng Tằm Cổ Vương, chờ thuần hóa chúng về sau, Tiêu gia chúng ta có thể tiến thêm một bước. Đúng rồi, ngươi xem Nguyên Kim hồ này, đây chính là một kiện Cổ hồ ghê gớm.

Tiêu Thiên Phóng mở Nguyên Kim hồ, để Tiêu Lục Kỳ nhìn Băng Tằm Cổ Vương, còn biều diễn công năng của nó.

- Chu lão kia lại tiện tay đưa bảo vậy như vậy, thật là một tên đần.

Tiêu Lục Kỳ cảm thán nói.

Chu Văn đi xa, có điều Đế Thính vẫn nghe rõ ràng đoạn hội thoại của hai huynh đệ hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh:

- Cũng không biết ai mới là đồ đần.

Cổ Nữ tiện tay có thể khiến Băng Tằm Cổ Vương nghe lệnh, đây mới là tồn tại đáng sợ, mà hai huynh đệ Tiêu gia kia lại không biết coi trọng, lại còn đổi hai đầu Băng Tằm Cổ Vương, còn tưởng bở chiếm đại tiện nghi.

Còn Nguyên Kim hồ gọi là bảo bối Cổ hồ, mặc dù xác thực bất phàm, có điều muốn vây khốn Băng Tằm Cổ Vương thì không thể.

Sở dĩ chúng thành thật nằm bên trong, hoàn toàn nhờ Cổ Nữ phối hợp khống chế, bằng không chúng đã sớm lao ra ngoài.

Tiêu gia huynh đệ coi chúng là bảo bối, nhưng lại không biết nó chính là bùa đòi mạng trên người chúng.

Cổ Nữ tự do về sau, muốn động thủ với huynh đệ Tiêu gia, lại bị Chu Văn đè xuống, không để nàng lập tức ra tay.

Dù sao Chu Văn dưới danh nghĩa sư thúc Độc Cô Trùng giao dịch cùng huynh đệ Tiêu gia, nếu hiện tại động thủ giết chết bọn hắn, lại ảnh hưởng đến thanh danh Độc Cô gia cũng không tốt lắm.

Độc Cô Trùng đã giúp hắn hoàn toàn vở kịch này, hắn không muốn lấy oán báo ân.


- Không vội, ngươi đã tự do, còn có hai đầu Băng Tằm Cổ Vương bên cạnh họ, ngươi còn sợ không thể báo thù sao?

Chu Văn sờ sờ Cổ Mạn Lệ đang dao động, thấp giọng nói.

Cổ Mạn Lệ chậm rãi yên tĩnh trở lại, sau khi Bản Mệnh khóa của nàng được giải trừ, Cổ Nữ đã tiến nhập bên trong Cổ Mạn Lệ.

Trước đó nàng bị Bản Mệnh khóa hạn chế, cho nàng muốn tiến vào cơ thể của mình cũng không được, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh Tiêu Thiên Phóng làm việc, bằng không Tiêu Thiên Phóng muốn nàng chết, nàng cũng không dám trái.

Bây giờ lại khác biệt, Bản Mệnh khóa được giải trừ, Cổ Nữ lại không bị hạn chế.

Sau khi tụ hợp với hai người Độc Cô Trùng và Lý Huyền, ba người cùng nhau trở lại lữ điếm.

- Sư thúc, khả năng diễn xuất của ta thế nào?

- Trên đường trở về, Độc Cô Trùng cười híp mắt hỏi.

- Được, hơi nghiệp dư chút.

Chu Văn cười nói.

- Nghiệp dư, chẳng phải Tiêu Thiên Phóng tin rồi sao? Xem ta còn tuổi này phải khổ cực diễn kịch với ngươi, ngài nên suy nghĩ một chút, dạy ta mấy bí quyết thu dưỡng Phượng Hoàng?

- Bí quyết hử, tìm một đầu Phượng Hoàng, sau đó cố ý để nó nhìn trúng là được.

Lời Chu Văn nói là thật, nhưng lời nói thật của hắn lại khiến Độc Cô Trùng hết sức phiền muộn.

Trên đường trở về, Chu Văn cũng cảm giác Cổ Mạn Lệ có chút không đúng, trên xương cốt lại chậm rãi sinh trưởng, không chỉ xương cốt đang phát triển, phía trên còn xuất hiện kinh mạch huyết nhục.

- Đây là chuyện gì? Không phải nàng sẽ khởi từ hoàn sinh chứ?

Trong lòng Chu Văn kinh nghi, vội vàng thu nàng trong Không gian hỗn độn, bằng không để người ngoài nhìn thấy, thực sự quá dọa người rồi.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.