Chương trước
Chương sau




Lưu Vân nhìn kỹ, Chu Văn triệu hồi ra Phối sủng cực kỳ quen thuộc.

Không chỉ quen thuộc, Phối sủng này đã từng qua tay hắn, sau này hắn chủ động trả lại cho Chu Văn.

- Không thể nào? Ngươi muốn dùng nó ngăn cản thập nhị Kim Nhân? Ngươi điên rồi sao?

Lưu Vân đã từng theo Chu Văn đi Ma Giáp Hổ Phách tướng, đối với Ma Giáp Hổ Phách tướng vẫn có một ít hiểu rõ, biết nó chỉ là Sử thi Phối sủng.

Chu Văn lại muốn dùng Ma Giáp Hổ Phách tướng đối kháng thập nhị Kim Nhân, hắn nghĩ đây là chuyện không tưởng.

- Thử nhìn một chút nha, xem ngươi mạnh đến đâu?

Chu Văn ôm Nha Nhi, không ngừng di chuyển trong thành, trốn tránh công kích của Kim Nhân.

Điểm mạnh nhất của thập nhị Kim Nhân không phải là lực lượng, mà là lực phòng ngự của chúng, coi như Bạo Quân Bỉ Mông sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối, cũng không thể lưu lại vết thương trí mạng trên người chúng, đã chứng minh thân thể đám Kim Nhân này cường hãn thế nào.

Ma Giáp Hổ Phách tướng vừa ra tới, liền bị Thanh Đồng Nhân trên đường bao vây, Ma Giáp Hổ Phách tướng cũng không để ý nhiều như vậy, tọa hạ mãnh hổ điên cuồng phóng tới Thanh Đồng Nhân, trường thương trong tay trong nháy mắt đâm xuyên qua ba Thanh Đồng Nhân, như xỏ xiên hồ lô, sau đó vứt bọn chúng ra ngoài, trên không trung chia năm xẻ bảy.


Ma Giáp Hổ Phách tướng như mãnh hổ lao vào bầy dê, Thanh Đồng Nhân có lực phòng ngự kinh người, trước thương của Ma Giáp Hổ Phách tướng không khác gì giấy mỏng, chẳng qua trong chốc lát đã chém giết hai ba mươi đầu Thanh Đồng Nhân.

Một Kim Nhân hướng về Ma Giáp Hổ Phách tướng vọt tới, cự quyền đột nhiên đánh về phía Ma Giáp Hổ Phách tướng.

Giáp Hổ Phách tướng không chút nào yếu thế, trường thương trong tay dùng Phá Giáp thương chi thế đâm ra ngoài, cứng rắn đối chọi với Kim Nhân.

Coong!

Thân hình Ma Giáp Hổ Phách tướng bất động, mà Kim Nhân kia lại bị chấn lui mấy bước.

Dưới tính huống một đối một, lực lượng Ma Giáp Hổ Phách tướng lại mạnh hơn Kim Nhân một chút, nhưng không chênh lệch bao nhiêu.

- Không thể nào?

Tròng mắt Lưu Vân sắp lòi ra ngoài, thời điểm trước kia hắn trộm Ma Giáp Hổ Phách tướng, không cảm thấy nó mạnh như vậy.

Ma Giáp Hổ Phách tướng hạ xuống mặt đất về sau, tiếp tục oanh sát Thanh Đồng Nhân, trong thân thể dần dần bốc cháy lên Tử hỏa quỷ dị.

Chu Văn biết, Ma Giáp Hổ Phách tướng chuẩn bị thi triển tổ hợp kỹ năng như động cơ vĩnh cửu.

Ma Giáp Hổ Phách tướng là Phối sủng càng đành càng mạnh, có thể ngưng tụ sát khí cường tráng bản thân, sát khí nhóm hỏa diễm, đi qua kỹ năng Thép lô luyện chuyển đổi, khiến lực phòng ngự của hắn càng ngày càng bá đạo.

Chỉ cần thập nhị Kim Nhân ngay từ đầu không thể diệt hắn, hắn sẽ càng ngày càng mạnh, có lẽ mạnh tới trình độ nhất định, có thể chống lại thập nhị Kim Nhân.

Chu Văn không xác định Ma Giáp Hổ Phách tướng có thể cường hóa đến trình độ kia hay không, hiện tại tranh thủ thử một lần.

Theo Ma Giáp Hổ Phách tướng phát uy, càng ngày càng nhiều Kim Nhân bị nó hấp dẫn đi qua, Chu Văn cùng Lưu Vân đều thảnh thơi hơn nhiều.

Mà gương mặt Lưu Vân không thể tin vào mắt mình, hiện tại hắn vô pháp tin tưởng Phối sủng mình trộm của Chu Văn, lại mạnh đến vậy.

- Sớm biết cái đồ chơi này mạnh như vậy, nói cái gì cũng không thể trả lại Chu Văn!

Lưu Vân cảm giác lòng đau đến chảy máu.

- Để ta thêm một chút mồi lửa nữa.


Chu Văn triệu hồi ba đầu Hỏa Diễm Dung Lô Nữ Vương, để bọn chúng thi triển kỹ năng thả biển lửa về phía Ma Giáp Hổ Phách tướng.

Trong đó có hai đầu Hỏa Diễm Dung Lô Nữ Vương mà Chu Văn sau này cày được, hắn có tất cả ba đầu như vậy.

Ma Giáp Hổ Phách tướng đạt được hỏa diễm gia trì, trở nên càng hung mãnh hơn, Tử diễm trên Ma giáp càng ngày càng mãnh liệt, như Ma hổ và Ma tướng từ Địa ngục lao ra.

Bảy tám đầu Kim Nhân vây công, mới tạm thời kiếm chế hung uy của Ma Giáp Hổ Phách tướng, nhưng dưới sự áp bách của bọn chúng, Ma Giáp Hổ Phách tướng lại càng đánh càng mạnh, không có chút nào lùi bước.

Không bao lâu, thập nhị Kim Nhân đều bị nó hấp dẫn.

- Không thể nào! Cái tên này so Bạo Quân Bỉ Mông còn mạnh hơn!

Lưu Vân cảm giác giống như có người đâm mấy nhát trên trái tim hắn, hắn đã trộm được Phối sủng mạnh mẽ như vậy, cuối cùng lại trả lại cho Chu Văn, chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, đã khiến hắn xúc động muốn đập đầu chết, hoặc hung hăng vả hai tay vào mặt.

Ma Giáp Hổ Phách tướng dưới sự vây công của thập nhị Kim Nhân, bị đánh ngã trái ngã phải, nhưng nó lại không ngừng cầm trường thương trong tay đại chiến với thập nhị Kim Nhân, tọa kỵ mãnh hổ cũng càng không ngừng gào thét bổ nhào.

Mặc dù thoạt nhìn có chút thảm, tuy nhiên lại mạnh mẽ kiềm chế thập nhị Kim Nhân, đây là chuyện ngay cả Bạo Quân Bỉ Mông không làm được.

Thấy trên thân Ma Giáp Hổ Phách tướng bị đánh nên khiến tia lửa văng tung tóe, Chu Văn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trong lòng đã định.

Nếu như thập nhị Kim Nhân ngay từ đầu liền toàn lực đi đánh giết Ma Giáp Hổ Phách tướng, có lẽ chỉ cần mười Kim Nhân hợp lại, có thể đánh giết hắn.

Nhưng hiện tại tổ hợp kỹ năng của Ma Giáp Hổ Phách tướng đã tuần hoàn ổn định, trong chiến đấu càng ngày càng mạnh, hiện tại thập nhị Kim Nhân muốn toàn lực giết hắn là chuyện không tưởng.

Chỉ cần thân thể Ma Giáp Hổ Phách tướng còn chịu dựng được, có lẽ cuối cùng hắn có thể trở nên mạnh hơn thập nhị Kim Nhân cũng khó nói.

- Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau đỉ mở.

Chu Văn nói với Lưu Vân.

Lúc này Lưu Vân mới bùng tỉnh, đau lòng nhìn Ma Giáp Hổ Phách tướng liếc mắt, quay người chạy đến trước đại môn Cung điện mở cửa.

Ma Giáp Hổ Phách tướng trong thành tung hoành xung phong, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của thập nhị Kim Nhân, chúng nó cũng chẳng còn sức quả đến Lưu Vân và Chu Văn.

Còn một ít Thanh Đồng Nhân xông tới, đều bị Chu Văn tiện tay chém giết, không để chúng nó tới gần quấy nhiều Lưu Vân đang mở cửa.


Chu Văn một mực dùng Đế Thính quét hình Cung điện, nhưng Cổ Kính bị một loại lực lượng quỷ dị bao phủ, lực lượng Đế Thính vô pháp thẩm thấu vào.

Trừ phi Chu Văn để Đế Thính phá vòng tai của nó, bằng không rất khó đột phá.

- Mở!

Qua một hồi lâu, Lưu Vân ghé trên cửa chính vui vẻ kêu lên một tiếng, sau đó hai tay dùng sức đẩy cửa chính, đại môn Cung điện kia dần dần mở ra.

Chu Văn ngưng mắt nhìn về phía trong cửa lớn, thấy cảnh tượng, lại khiến Chu Văn và Lưu Vân ngây ra một lúc.

Vốn tưởng rằng Tỉnh Đạo Tiên bên trong Cung điện trắng trợn vơ vét bảo vật, nhưng tình tính thật sự lại hoàn toàn trái ngược, chỉ thấy Tỉnh Đạo Tiên đứng trong đại trong, hai tay nâng Âm Dương kính, toàn thân mồ hôi đầm đìa.

Trên mặt Âm Dương Kính thần quang nở rộ, mà đối diện phía trên Cung điện, lại có một thanh bảo kiếm dài chừng năm thước.

Thanh bảo kiếm kia tản ra thần quang, va chạm với Thần quang của Âm Dương Kính, lại không hệ kém cạnh chút nào, thậm chí mơ hồ có xu thế áp chế Âm Dương Kính.

- Ta đi, đó là bảo kiếm gì, lại có thể áp chế Âm Dương kính?

Lưu Vân giật nảy cả mình, không dám vào Cung điện, chẳng qua đứng bên ngoài dò xét chuôi bảo kiếm kia.

Chu Văn đồng dạng đang đánh giá chuôi bảo kiếm này, Âm Dương Kính đã là Khủng Cụ Phối sủng, mà chuôi bảo kiếm này lại có thể trấn áp nó, ro ràng nó ít nhất là tồn tại Khủng Cụ cấp.

Cổ kiếm tự nhiên, tạo hình xưa cũ, lại là một thanh kiếm đá, thoạt nhìn mặc dù không thế nào thu hút, trên thân kiếm và vỏ kiếm đều không khảm nạm bảo thạch hoa mỹ, nhưng kiếm quang mà nó phát ra, lại khiến người ta sợ hãi.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.