Chương trước
Chương sau




- Chúc mừng ngươi, đã luyện thành Thần cấp đao thuật, rất mạnh.

Chu Văn nhìn thoáng qua Long Lân giáp, từ đáy lòng nói.

Phong Thu Nhạn thu đao, lại lắc đầu nói:

- Dù cho Thần cấp đao thuật, nhưng vẫn bại, nếu không phải huấn luyện viên kịp thời thu đao, ta đã đầu một nơi thân một nẻo.

Trúc đao trong tay Chu Văn đã vào vỏ, cười nói:

- Xem như ngang tay đi, ta mặc Thần thoại áo giáp trên người, biết ngươi không thể thương tổn ta, cho nên mới cân nhắc vấn đề thu đao, bằng không kết quả lưỡng bại câu thương.

Phong Thu Nhạn y nguyên lắc đầu nói:

- Dưới tình huống như vậy có thể thu phóng tự nhiên, huấn luyện viên xác thực mạnh hơn ta nhiều, ta cần phải nổ lực hơn nữa.

Trong lòng Chu Văn xấu hổ, một đao kia của Phong Thu Nhạn có thể sánh ngang với Thiên Ngoại Phi Tiên của hắn, có điều Chu Văn ngoại trừ nhất chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên, còn một chiêu Trảm Tiên, hơn nữa hắn quen thuộc chiến đấu đẳng cấp cao, cho nên dưới tình huống như vậy còn dư lực phản ứng.

Nếu đơn thuần đao pháp, nhất đao vừa rồi của Phong Thu Nhạn hoàn toàn không kém Thiên Ngoại Phi Tiên.


- Đao cuối cùng kia không phải một bộ phận của Vạn Đao Triều Thánh chứ?

Chu Văn hỏi.

Phong Thu Nhạn nói:

- Trước kia không phải, hiện tại một đao này gọi là Vạn Đao Triều Thánh, Vạn Đao Triều Thánh lúc trước coi như khúc dạo đầu đi.

Chu Văn thấy Phong Thu Nhạn đặt cái nào cũng được miễn hắn thích.

Đang chuẩn bị muốn về phía Nha Nhi, đột nhiên nghe được một thanh âm truyền đến:

- Thật sự đặc sắc, người trẻ tuổi không đến hai mươi tuổi lại có thể sử dụng thân pháp và đao pháp lợi hại như vậy, do thời đại này quá mạnh hay nhân loại trước kia quá yếu? Thật khiến người ta hâm mộ.

Chu Văn nghe được thanh âm này, lập tức kêu không tốt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy bapv chậm rãi tới, hắn rõ ràng còn cách nơi này rất xa, nhưng mỗi bước đi của hắn, thoạt nhìn bộ pháp không lớn, nhưng tốc độ cao tiếp cận đám người Chu Văn, đi mấy bước thôi đã cách bọn hắn không đến trăm mét.

- Âm Phù Vương, ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, không sợ Đế Đại nhân tức giận sao?

Chu Văn nhìn thoáng qua cánh tay của Âm Phù Vương, một tay hắn tự đoạn lúc trước, hiện tại đã khôi phục.

Âm Phù Vương lại khinh thường nói:

- Ngươi không cần hù ta, phong cấm không phá, mặc dù nàng là Mạt Thế Đại Thần, cũng đừng hòng sớm thoát khỏi địa phương Kỳ sơn kia, hôm nay không có người kia, ta xem còn ai có thể đảm bảo ngươi.

Nói xong, thân hình Âm Phù Vương như quỷ mị xuất hiện trước mặt Chu Văn, một bàn tay như thủy tinh đâm về phía Chu Văn.

Phong Thu Nhạn không chút do dự rút đao liền chém về phía Âm Phù Vương, đó chính là chiêu Vạn Đao Triều Thánh hắn vừa ngộ ra.

Chu Văn thấy Phong Thu Nhạn ra tay, trong lòng thầm kêu hỏng bét, cũng chỉ có thể rút đao chém về phía Âm Phù Vương.

Hai người một tả một hữu chém về phía Âm Phù Vương, đều nhanh đến mức cực hạn, nhưng Âm Phù Vương lại một bay đỡ đao, tuy lưỡi đao sắc bén như vô pháp làm bị thương thủy tinh thủ kia.

Chu Văn trực tiếp buông Trúc đao, một chưởng vỗ về trán Âm Phù Vương, Phong Thu Nhạn cũng trực tiếp thu hồi Mệnh hồn Đao, bàn tay hóa đao chém về phía hông Âm Phù Vương.

Thân thể Âm Phù Vương hơi nghiêng, ném Trúc đao đưa tay đối chưởng Chu Văn, đồng thời một chân nâng lên, đá về phía Phong Thu Nhạn.

Bành!

Chu Văn cùng Phong Thu Nhạn cơ hồ đồng thời bị chấn bay ra ngoài, Chu Văn trên không trung hô một tiếng "Chia nhau chạy", liền lăng không nhất chuyển, bay đến bên người Nha Nhi, nhanh chóng chạy về phía đằng xa.


Phong Thu Nhạn cố nén khí huyết sôi trào trong lòng ngực, hướng về một bên khác chạy.

- Nơi này cách Kỳ sơn vô cùng xa, ngươi không chạy tới đó đâu?

Âm Phù Vương cười lạnh đuổi theo, cơ hồ chớp mắt đến sau lưng Chu Văn.

Chu Văn thấy hắn truy hướng mình, ngay lập tức không do dự nữa, triệu hồi ra Thổ Hành Thú, liên tục mấy lần độn thổ hướng phương xa.

Chu Văn sở dĩ không dùng một lần độn thổ, hi vọng Âm Phù Vương có thể đuổi theo, không truy hướng Phong Thu Nhạn nữa.

Cũng may Âm Phù Vương rất tự tin, cũng không có dự định bắt Phong Thu Nhạn làm con tin.

Coong!

Thổ Hành Thú đang độn thổ, đột nhiên như đụng phải bích phiến, khiến đầu óc Thổ Hành Thú choáng váng, tử trong lòng đất bắn ra ngoài, nằm rạp trên mặt đất cơ hồ hôn mê, xương sọ đều đụng nát một bộ phận, xem ra thương tích không nhẹ, bị Chu Văn lập tức thu về.

Âm Phù Vương cười híp mắt đuổi theo:

- Nếu ta không hoàn toàn chắc chắn, thế nào lại ra tay, hôm nay coi như có Thần Tiên tới, ngươi cũng không thoát được.

Chu Văn lại không đáp lời, trực tiếp triệu hồi ra Ẩn Hình y, sử dụng thời gian ba phút ẩn hình, muốn trước chạy rồi nói.

Bành!

Chu Văn muốn từ không trung chạy thoát, tuy nhiên thân thể như đụng phải bình chướng vô hình, bị bắn ngược trở về.

Âm Phù Vương không nhìn thấy Chu Văn, lại nghe được thanh âm, theo thanh âm lao đến, vừa cười vừa nói:

- Ngươi dãy dụa thế nào cũng vô dụng, coi như ngươi hóa thành quỷ, cũng trốn không thoát.

Chu Văn không biết khu vực này lớn thế nào, hắn dứt khoát đứng im bất động, ít nhất hắn biết, bên cạnh mình có bình chướng vô hình.

Âm Phù Vương không nhìn thấy hắn, chỉ có thể bay lên trời, nhìn xuống toàn bộ rừng núi, đồng thời từ trong ngực móc ra một vật, tựa hồ muốn tìm rõ phương vị của Chu Văn.

Chu Văn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trực tiếp mở Đồng Kính, nhìn về phía bình chướng vô hình, kết quả lại không nhìn thấy gì.

Hoán đổi Mệnh hồn Ngục Vương Tôn, lần nữa nhìn về phía bình chướng vô hình, vẫn không nhìn thấy cái gì, rõ ràng cái này không liên quan đến lực lượng linh hồn.

- Khu vực lớn như vậy, nếu toàn bộ đều có lá chắn, coi như Khủng Cụ cấp, chỉ dựa vào lực lượng bản thân vô pháp làm được?

Nghĩ tới đây, Chu Văn hoán đổi Đạo Quyết, Thái Thượng Khai Thiên Kinh xuất hiện trong thức hải, sau đó Chu Văn trực tiếp hướng về phía bình chướng vô hình kia.


Trong tay Chu Văn cầm hkq, nhưng hkq đụng phải bình chướng vô hình lại trực tiếp xuyên qua, thân thể Chu Văn cũng nhanh chóng xuyên qua.

- Quả nhiên, Âm Phù Vương mượn thiên địa quy tắc chi lực, mới có thể hình thành bình chướng mạnh mẽ như vậy.

Chu Văn lao ra khỏi, ngay lập tức nhanh chóng trốn thoát.

Chu Văn lao ra lá chắn trong tích tắc, Âm Phù Vương cũng có cảm ứng, biến sắc:

- Đáng chết, hắm làm thế nào lao ra Huyền Thiên đại trận?

Có điều rất nhanh Âm Phù Vương lấy ra một vật như la bàn, phía trên có rất nhiều điểm và đường đan xen, lúc Âm Phù Vương rót Nguyên khí vào về sau, la bàn chỉ hướng Chu Văn trốn.

Âm Phù Vương mượn nhờ độn thổ, truy hướng về phía Chu Văn.

Chu Văn vừa mới hết trạng thái ẩn hình, bị Âm Phù Vương phát hiện đuổi theo, chỉ có thể dùng thân pháp tránh né đồng thời, kết hợp thuấn di không ngừng kéo dãn khoáng cách.

Đáng tiếc thời gian lần trước sử dụng không gian truyến tống vẫn chưa đến một tháng, không cách nào sử dụng lần nữa, muốn cự ly xa chạy thoát khỏi Âm Phù Vương gần như không thể.

Mà mười lần thuấn di trong một ngày sắp nhanh hết, Thổ Hành Thú bị trọng thương, hiện tại đầu não mơ hồ, không thể giúp Chu Văn chạy trốn.

Phương hướng Chu Văn chạy trốn không phải Kỳ sơn, bởi khoáng cách tới Kỳ sơn quá xa, căn bản không thể chạy đến đó.

Mắt thấy Chu Văn trốn tránh, Âm Phù Vương đã nhìn ra, Chu Văn đã không cách nào sử dụng năng lực thuấn di nữa.

- Tiếp tục trốn.

Âm Phù Vương lạnh lùng nhìn Chu Văn bị đuổi đến hồ nước nói.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.