Chương trước
Chương sau




- Là vị Thủ Hộ giả nào?

Chu Văn hỏi.

- Nếu ngươi nguyện ý, đến lúc đó tự nhiên biết.

Đế đại nhân nói.

- Thôi được rồi, ta chẳng qua là một học sinh bình thường, làm Địa Cầu chi vương làm gì, vẫn nên để người khác làm đi.

Chu Văn dĩ nhiên không chịu đáp ứng.

Hiện tại hắn còn có một Mệnh hồn Vi Quang vẫn chưa tấn thăng Hoàn Mỹ Thể, nói không chừng cấp độ Thần thoại ngay trước mắt, làm sao ngay lúc này khế ước với Thủ Hộ giả.

Đứng nói ngay lúc đó thiên hạ đệ nhất, coi như hiện tại đệ nhất vũ trụ, Chu Văn chưa chắc cân nhắc.

- Thời đại của Đế đại nhân kia, Thủ Hộ giả vô địch khắp thiên hạ, hắn không phải ở Kỳ sơn?

Chu Văn vẫn am hiểm một chút về lịch sử.

Kỳ sơn đại biểu hẳn là Thương triều, nhưng Thương triều cuối cùng bị nhà Chu thay thế, nếu như đó cũng là một lần Thủ Hộ giả chi chiến, như vậy Thủ Hộ giả mạnh nhất hắn tại nhà Chu mới đúng.


Cho nên Chu Văn cảm thấy, Đế đại nhân chỉ sợ đang khoác lác, muốn lừa gạt hắn.

Huệ Hải Phong nghiên cứu cuối cùng có kết quả, cho Tần Linh tiêm nguyên tố mới vào về sau, khiến Long Nhân huyết mạch trong thân thể Tần Linh từ trạng thái không ổn định biến thành trạng thái ổn định.

Chu Văn không biết thế nào là ổn định, thế nào là không ổn định, có điều Huệ Hải Phong hết sức khẳng định nói cho bọn hắn, sau này Long Nhân huyết mạch trên cơ thể Tần Linh sẽ không thể khiến những Dị thứ nguyên sinh vật khác dị biến nữa.

Kể từ đó, Tần Linh đối với Dạ Đế vô dụng, đoán chừng Dạ Đế hẳn không tới tìm Tần Linh gây phiền phức nữa.

Còn Dị thứ nguyên sinh vật bên trong Thất Long hải vẫn là một phiền toái lớn, nhân loại bị chúng gây thương tích, vẫn bị cảm nhiễm, sau đó xuất hiện dị biến.

Đây là sự tình không cách nào giải quyết, bởi toàn bộ Dị thứ nguyên sinh vật tại Thất Long hải đều bị biến dị, không thể giết hết toàn bộ Dị thứ nguyên sinh vật này, bởi bọn chúng nhiều không cách nào tưởng tượng.

Cho nên hi vọng nhân loại không tự mình tìm chết, chỉ cần không tiến vào Thất Long hải tự nhiên không sao, những Dị thứ nguyên sinh vật kia không có Thất Hải Long Vương chỉ huy, cũng không tùy tiện rời khỏi Thất Long hải.

Đương nhiên, cũng không bài trừ trường hợp có người muốn thử sức cơ hội kia, nếu thật sự biến dị thành công, có thể thu hoạch được lực lượng vô cùng cường hãn.

Còn Thất Hải Long Vương, Chu Văn lệnh Thái Cổ bào tử khống chế nó, tiến nhập hồ lô, đem nơi đó trở thành trụ sở mới của nó.

Thái Cổ bào tử vẫn chưa hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ linh hồn nó, thỉnh thoảng Thất Hải Long Vương vẫn phản kháng, có điều phần lớn thời gian vẫn bị Thái Cổ bào tử chiếm quyền khống chế.

Sự tình Quy Hải thành đã giải quyết khá êm thấm, Dạ Đế cũng không trở lại, Chu Văn dự định muốn rời khỏi Quy Hải thành, một đường lên phía bắc, trở lại Lạc Dương về sau, lại đi Bắc khu nhìn một chút.

Thứ nhất Chung Cực gia tộc tại Bắc khu biểu đạt thiện ý với Chu Văn, thứ hai Lan Thi cũng muốn mời hắn qua thăm.

Lại thêm Toa Đế và Cách Liệt đều là thành viên của Huyền Văn hội, quan hệ với Chu Văn không tệ, cho nên bọn hắn cũng muốn mời Chu Văn đi Chung Cực gia tộc làm khách.

Nguyên bản Toa Đế và Cách Liệt cũng vì Chu Văn mà tới, cũng không dự định hoàn thành cả bốn năm học tại Tịch Dương học viện, cho nên chuyện bọn hắn trở về chỉ là điều sớm hay muộn, lần này nghe nói Chu Văn nguyện ý đi Chung Cực gia tộc, bọn hắn cũng tiện đường trở về cùng.

Hiện tại thông lộ giữa các khu càng ngày càng khó đi, bọn hắn sợ hãi chậm trễ trở về, về sau muốn trở về không còn dễ dàng nữa.

Chu Văn muốn đi Bắc khu, tự nhiên muốn tấn thăng Mệnh hồn Vi Quang, bởi muốn Mệnh hồn Vi Quang tăng trưởng nhất định phải đến địa phương chưa từng qua, bằng không hắn chỉ muốn ở trong nhà an tĩnh chơi game.

Huệ Hải Phong muốn lưu lại Quy Hải thành nghiên cứu, Lý Huyền và Phong Thu Nhạn đều đi theo Chu Văn đi Bắc khu.

Phong Thu Nhạn không lưu lại cùng Tần Linh, cái này khiến Chu Văn cảm giác hơi kỳ quái.

- Tiểu Nhạn Nhạn, Tần đại mỹ nhân một mình còn ở Quy Hải thành, ngươi không sợ nàng bị người khác đoạt đi sao?

Lý Huyền hài hước hơi Chu Văn nhiều, trực tiếp hỏi trêu Phong Thu Nhạn.

Phong Thu Nhạn giận dữ nói:


- Kỳ thật, ta không biết nên làm cái gì?

- Không phải ngươi ghét bỏ huyết mạch Long tộc của nàng sao?

Lý Huyền mở to hai mắt nhìn.

- Không phải như ngươi nghĩ, chỉ do ta trước kia ta một mực xem nàng như thân tỷ tỷ, chưa bao giờ nghĩ đến phương diện kia, trong lúc nhất thời ta không biết nên làm cái gì?

Phong Thu Nhạn có chút khổ não nói.

- Người thật sự có phúc không biết hưởng, nếu ta có một vị đại mỹ nhân như vậy là hôn thễ, ta đã sớm công phá tấm thân đồng tử này rồi.

Lý Huyền nói.

- Ngươi bớt tranh cãi đi.

Chu Văn lại nói với Phong Thu Nhạn:

- Vậy ngươi phải cẩn thận nghĩ thông suốt, miễn đến lúc đó lại hối hận.

- Ta biết, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Phong Thu Nhạn nghiêm túc nói.

Hội hợp cùng với Cách Liệt và Toa Đế, mọi người cùng lên đường đi tới Bắc khu, lộ tuyến xác thực biến hóa rất lớn, có điều Chung Cực gia tộc đã sớm phái người tới, tiếp Toa Đế và Cách Liệt trở về, Chu Văn đi theo đám người đó cùng đi, trên đường không phát sinh điều gì ngoài ý muốn.

Bắc khu hiện tại trở nên càng giá rét, khắp nơi đều xuất hiện băng tuyết, cho nên sinh vật có thể tổn tại, tố chất bản thân cực kỳ cao.

Cách Liệt và Toa Đế nói cho Chu Văn biết rất nhiều Dị thứ nguyên lĩnh vực nổi tiếng tại Bắc khu, khiến Chu Văn cảm giác chờ mong háo hức.

Nhóm người đi tới Băng Sương thành của Chung Cực gia tộc, thành thị nơi này, toàn bộ dùng kiến trúc băng khối mà thành, thoạt nhìn như thế giới băng tuyết trong thần thoại.

Chu Văn vốn cho rằng Lan Thi đến đón nhóm hắn, nhưng không nhìn thấy Lan Thi, mà lúc Chu Văn hỏi sự tình liên quan đến Lan Thi, ánh mắt của họ hơi khác, tựa hồ nén gạt đi cái gì.

- Lan Thi rốt cuộc làm sao vậy?

Cách Liệt thẳng tính, trực tiếp tóm lấy người kia hỏi.

Người kia rơi vào đường cùng, đành phải nói cho đám người đám người Cách Liệt.

Mọi người thế mới biết, Lan Thi lại thụ thương.

Người đả thương hắn, là một người trẻ tuổi tại Chung Cực gia tộc, có điều chỉ coi là thi, chứ không thể coi Lan Thi dưới tình huống công bằng quyết đấu bị thương.


- Không có khả năng, Ước Sắt tên kia, làm sao có thể là đối thủ Lan Thi, đại ca ta chấp hắn hai tay, hắn cũng không phải đối thủ.

Cách Liệt nghe tên kẻ đả thương Lan Thi, lập tức kêu lên.

- Cách Liệt, người rời hỏi Băng Sương thành quá lâu, có một số việc ngươi không rõ lắm, Ước Sắt khế ước Thủ Hộ giả, thực lực hiện nay mạnh mẽ cực điểm, khiêu chiến Lan Thi và đánh bại hắn, bên trong thế hệ trẻ tuổi hiện nay, hắn tối cường.

Người kia nói xong, lại nói với Toa Đế:

- Toa Đế, ngươi phải cẩn thận, hắn đã khiêu chiến Lan Thi, còn khiến Lan Thi trọng thương, ta sợ hắn sẽ khiêu chiến ngươi.

- Hắn dám!

Cách Liệt tức giận nói.

Toa Đế ra hiệu Cách Liệt không nên tức giận, suy nghĩ một chút nói:

- Ước Sắt dù sao cũng là một phần tử Chung Cực gia tộc, hắn nghĩ hắn không hung hăng như vậy, chúng trước trở về rồi nói tiếp đi.

Vài người tiến vào thành, Chu Văn cùng Lý Huyền dàn xếp lại về sau, dự định trước tiên đi vòng quanh Băng Sương thành.

Vài người Chu Văn nhập gia tùy tục, riêng phần mình mua một kiện quần áo và mũ da, riêng Nha Nhi mặc áo trắng lông chồn, lại thêm mấy phần ngây thơ chân thành.

- Nơi này lại có người bán con rối Bạo Quân Bỉ Mông?

Thời điểm bọn hắn dạo phố, tiến nhập vào một cửa hàng, Lý Huyền thấy một con rối Bạo Quân Bỉ Mông cỡ lớn, hơi kinh ngạc hỏi.

- Đó là đồ handmade, không phải con rối.

Bên cạnh có một bé trai bảy tám tuổi vẻ mặt thành thật sửa chữa.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.