Chương trước
Chương sau




Chu Văn khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị muốn triệu hoán Phối sủng nghênh chiến tên đầu trọc kia, nhưng không đợi hắn triệu hoán Phối sủng, đột nhiên cảm thấy Không gian ba động truyền đến.

Cơ hồ trong nháy mắt, tất cả mọi người nhìn thấy Không gian ba động mãnh liệt, tiếp theo nháy mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, không biết chuyện gì xảy ra, cũng cảm giác trước mắt hư ảnh biến ảo, cảnh vật bốn phía thay đổi.

Chu Văn đứng tại chỗ không hề động, nhưng cảnh sắc trước mặt hắn lại thay đổi trở thành bãi cát trắng xóa.

Trước đó hắn rõ rằng mình đang đứng trên thuyền, nhưng hiện tại dưới chân lại là cát biển chân thật.

- Không gian lực lượng? Hơn nữa Không gian dịch chuyện phạm vi lớn?

Tầm mắt Chu Văn dò xét xung quanh, lập tức giật mình phát hiện, chỗ hắn ở, giống như Tân Nương đảo vừa rồi thấy trên biển.

Đứng trên bờ cát, Chu Văn còn thấy được Tự Tử đảo.

Ngay trên bờ cát cách đó không xa, Quý Mặc Tình ngã trên mặt đất, thoạt nhìn hôn mê đi, cấp bậc của nàng quá thấp, thân thể quá yếu, vừa rồi gặp Không gian ba động như vậy, Chu Văn cảm giác không việc gì, nhưng nàng lại không chịu nổi ngất đi.

Chu Văn không nhìn thấy những người khác, tựa hồ Không gian ba động kia đem bọn hắn truyền đến vị trí bất kỳ trên Tân Nương đảo.

Không có tâm tình đi quản Quý Mặc Tình, Chu Văn triệu hoán một đầu Bạch biên bức, để Bạch biên bức bay về phía ngoài đảo Tân Nương đảo, nó mới bay ra ngoài không được bao lâu, thân thể đột nhiên như bị một cỗ lực lượng vô hình cắt, máu tươi phun ra ngoài, trực tiếp rơi xuống biển.


- Vết nứt không gian?

Chu Văn lại triệu hoán một đám Bạch biên bức, lệnh chúng bay về phía những phương hướng khác nhau.

Kết quả giống nhau, vô luận Bạch biên bức bay về phía nào, chỉ cần rời khỏi cách hòn đảo hơn mười mét, lập tức bị cắt chém nát vụn.

- Nếu không phải toàn bộ Tân Nương đảo bị lực lượng Không gian nào đó bao phủ, vậy cái này hẳn do Dị thứ nguyên sinh vật Không gian hệ cực kỳ kinh khủng chưởng khống hết thảy.

Chu Văn âm thầm suy tư.

Có điều Chu Văn cảm thấy khả năng đầu tiên tương đối cao, hiện tại năng lực cảm ứng của hắn phi thường mạnh, nếu có tồn tại chưởng khống tất cả, hắn hẳn có chút cảm ứng mới đúng.

- Nếu như toàn bộ đảo đều bị không gian lực lượng bao phủ, như vậy không thể dùng thuấn di và truyền tống đi rời khỏi đây.

Chu Văn âm thầm tính toán, phải làm thế nào mới có thể rời khỏi hòn đảo này.

Thời điểm Chu Văn đang nghĩ ngợi, Quý Mặc Tình chậm rãi tỉnh lại, chờ nàng hoàn toàn thanh tỉnh, phát hiện Chu Văn ngay ở bên cạnh, lập tức giật mình một cái, vươn mình đứng lên liền muốn chạy.

Nhưng Quý Mặc Tình muốn chạy về phía trước, phát hiện thân thể mình chẳng những không tiến về phía trước, ngược lại còn lui về phía sau, trong đó có cảm giác có một cái tay bắt lấy gáy nàng.

- Đại nhân xin tha mạng, ta thật sự không muốn làm địch với ngài, cái tên đầu trọc kia muốn đối phó ngươi, thật không liên quan đến ta.

Vẻ mặt Quý Mặc Tình khẩn cầu xin tha thứ.

- Hình như tỷ phu không phải nói như vậy.

Chu Văn cười tủm tỉm nhìn Quý Mặc Tình nói.

Hắn không muốn làm khó Quý Mặc Tình, thời điểm trước đó Quý Mặc Tình còn muốn khuyên can Phương Minh Tô, hắn có thể nhìn thấy.

Sở dĩ nắm nàng bắt trở lại, chẳng qua không muốn nàng chạy loạn trên đảo, sau đó chết không minh bạch tại đây, dù sao đây cũng là một cái mạng.

- Ông trời ơi, rốt cuộc đời trước ta gây nghiệt gì, tại sao đem ta đưa tới gần tên Đại Ma Đầu này?

Trong lòng Quý Mặc Tình buồn bực đến chết, nhưng trên mặt lại không thể không lộ ra nụ cười:

- Tỷ phu của ta, hắn không biết trời cao đất rộng, mới đối địch cùng cường giả như ngài, cái này thật sự không liên quan gì đến tay, ta biết ngài lợi hại, làm sao dám đối địch với ngài? Lão nhân gia ngài tùy tiện hắt cái xì hơi, đều có thể làm cho ta chết đến một ngàn lần một vạn lần. . .


Quý Mặc Tình ngoài miệng nói như vậy, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ:

- Hừ, ngươi chính là một tên Đại Ma Đầu, ngay cả một đầu ngón tay của tỷ phu ta cũng không địch nổi, bằng không trước đó tại sao người thấy tỷ phu bèn thả ta, còn không phải sợ hắn hay sao? Ngược lại hòn đảo này không lớn, chờ tỷ phu đến tìm được ta, để xem ngươi có thể làm gì được ta.

- Rất tốt, ta thích hài tử nói thật.

Chu Văn lạnh nhạt nói.

- Ta có rất nhiều ưu điểm, nhưng ưu điểm tốt nhất chính là không biết nói dối.

Quý Mặc Tình thấy thế thở dài một hơi, cho rằng mình đã trốn khỏi nhất kiếp.

- Vậy thì tốt, ngươi từ giờ trở đi tiếp tục nói thật, nếu ta nghe được ngươi nói láo, hoặc ngươi nói thật mà không dễ nghe, trước tiên ta sẽ chặt đầu của ngươi xuống.

Chu Văn nói.

- Ngươi… Ngươi thật sự quá anh minh…

Quý Mặc Tình tức giận vừa nói một chữ, đã thấy Chu Văn nhìn về phía nàng, lập tức đổi lời nói:

- Ngươi thật anh tuấn tiêu sái, giàu trí tuệ, ta không biết dùng tử ngữ nào đẹp nhất miêu tả ngài…

- Đi theo ta, vừa đi vừa nói, nếu như ta nghe được ngươi tái diễn lời nói thật nào, ta sẽ lập tức chặt đầu của ngươi.

Chu Văn chậm rãi đi dọc theo bờ biển, muốn tìm kiếm Bạch Thạch Mỹ trước.

Tân Nương đảo thoạt nhìn không lớn, nhưng năng lực Đế Thính lại không cách nào nghe được tình huống trung tâm đảo, nơi đó hình như có lực lượng thần bí nào đó thủ hộ.

Chu Văn dùng mắt trần có khả năng thấy khu vực trung tâm của hòn đảo có một cái thôn, tuy nhiên lại không nguyện ý tiến vào mạo hiểm, muốn đi dọc theo bờ biển này một vòng, thử xem có tìm được Bạch Thạch Mỹ hay không.

Coi như không tìm thấy Bạch Thạch Mỹ, có thể thu được đồ án nhỏ thì tốt.

- Con mắt của ngài giống như Tinh Thần đại hải, thâm thúy và mê người; Thanh âm của ngài so với tiếng ca Thiên sứ còn động lòng người hơn, van xin ngài để cho ta được nghe thanh âm của ngài đi, cho dù một chữ lăn thôi, cũng để tim ra xốn xao, mặt đỏ cả ngày, ngài chính là nam nhân vĩ đại nhất trên Địa Cầu này…

Quý Mặc Tình sớm nhận định Chu Văn là một siêu cấp Đại Ma Đầu, coi lời của hắn là thật, vắt hết óc nghĩ ra đủ loại khen ngợi Chu Văn, một khắc cũng không dám ngừng, cũng không đoái hoài xem có ác tâm hay không?

Chu Văn lại không ngeh Quý Mặc Tình đang nói gì, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về đằng trước, phía trước bờ biển, lại có một thân ảnh nhân loại đang đứng.


Người kia đứng trên bờ biển, trên lưng vác cây đàn tỳ bà, tựa hồ đang nhìn biển cả xa xa.

Người bình thường nhìn thấy, hắn tựa hồ chỉ là một người nhạc công bình thường, nhưng Chu Văn lại có thể phân biệt khí tức cực kỳ mỏm manh trên người hắn, từ đó biết được, hắn không phải nhân loại, mà là một Dị thứ nguyên sinh vật.

Chu Văn triệu hoán Ma Anh, Ma Anh đã sớm khôi phục như lúc ban đầu, trực tiếp dùng Khủng Cụ hóa, ngồi trên bờ vai Chu Văn.

Quý Mặc Tình không nhìn thấy Ma Anh Khủng Cụ hóa, cũng không có tâm từ nhìn ngó lung tung, vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ xem, còn có từ ngữ gì đẹp nhất có thể khen ngợi Chu Văn hay không?

Thế nhưng nhạc công trên bờ biển kia, như cảm ứng được cái gì, quay người nhìn phía Chu Văn bên này.

Trong lòng Chu Văn khẽ động, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhưng thấy người nhạc công kia nói với hắn:

- Con đường phía trước nguy hiểm, tốt nhất trở về đi?

Chu Văn không biết hắn có ác ý, hoặc có ý đồ gì khác hay không, lại hỏi:

- Có nguy hiểm gì?

- Không thể nói.

Nhạc công lắc đầu, lại quay đầu lại, tiếp tục nhìn về phương xa.

Thấy tên nhạc công kia không có ý định chiến đấu, Chu Văn thử nghiệm vòng qua hắn, tiếp tục đi lên phía trước.

- Nếu ngươi gặp phải một nữ nhân đứng trên cầu, tuyệt đối không nên tới gần nàng, càng không nên nói chuyện với nàng.

Thời điểm Chu Văn mang theo Quý Mặc Tình đi qua, người nhạc công kia đột nhiên lại nói một câu, cũng không có ý định đuổi tới.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.