Đây là lần đầu tiên Chu Văn nhìn thấy loại Dị thứ nguyên sinh vật này, trong lòng hoài nghi có phải Dị thứ nguyên sinh vật rốt cuộc có âm mưu gì khác, cũng không dám tin hắn quá mức.
Mang theo Quý Mặc Tình tiếp tục đi lên phía trước, tòa Tân Nương đảo này quả thực cổ quái, nhìn về phía biển cả mênh mông vô bờ, nhưng hướng nhìn về phía trong đảo, chỉ có thể thấy cảnh vật trong bán kính mấy chục mét, nhìn hướng xa, cảm giác có sương mù bao phủ, rừng núi, thôn xóm, đều như ẩn như hiện, làm sao cũng không thể nhìn rõ ràng.
Chưa đi được bao xa, đằng trước xuất hiện một dòng sông nhỏ, con sông nhỏ kia nhỏ vòng quanh thôn xóm chậm rãi chảy xuôi, nước biếc màu thanh trúc sạch sẽ, để người ta không đành lòng đặt chân trên đó, ngay cả hô hấp chỉ sợ sẽ làm bẩn không khí nơi này.
- Một nữ nhân!
Quý Mặc Tình đột nhiên chỉ đằng trước kêu lớn lên.
Chu Văn tự nhiên cũng nhìn thấy, đằng trước thật sự có một nữ nhân, hơn nữa còn đứng trên cầu sông nhỏ.
Đó là một câu cầu gỗ, không biết xây dựng từ khi nào, đầu gỗ có màu gỗ thô, không có dấu vết sơn, trên gỗ lưu lại dấu vết của sương gió tuế nguyệt, không chỉ không ảnh hưởng đến mỹ quan của cầu gỗ, ngược lại lại cho cầu gỗ thêm mấy phần cổ kính.
Cầu nước nhỏ chảy trong rừng trúc, một nữ tử mặc quần áo truyền thống Nhật Bản kimono thuê hoa hồng đứng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game-than-sung-ta-muon-an-tinh/3204243/chuong-1123.html