Chương trước
Chương sau




Hai người thấy hội trường trước mặt có rất nhiều học sinh tụ tập, Nguyệt Độc hết sức hứng thú, đi thẳng tới.

- Bọn hắn tụ tập tại đây làm gì?

Nguyệt Độc một bên nhìn những học sinh kia một bên nhìn Chu Văn hỏi.

- Học sinh vừa rồi không phải nói, có một người gọi là Minh Nhật giáo sư đến đây giàng bài sao?

Chu Văn thuận miệng nói.

- Nhân loại giảng bài thì dạy về cái gì? Chẳng lẽ những tri thức gọi là khoa học kia sao? Nơi này dạy chế tạo sản xuất điện thoại sao?

- Cái này, không nhất định.

Mặc dù Chu Văn không biết Minh Nhật giáo sư kia là ai, có điều Chu Văn chắc rằng hắn không phải tới đây giảng tri thức khoa học, bằng không sẽ không được hoan nghênh như vậy.

Nhân loại thời đại này, tự nhiên hứng thú với tu hành và Phối sủng hơn xa tri thức khoa học.

- Chúng ta cũng có thể nghe giảng nơi này chứ?

Nguyệt Độc hỏi.


- Dĩ nhiên được.

Chu Văn tìm vị hai chỗ cạnh nhau, cùng Nguyệt Độc ngồi xuống chuẩn bị chờ nghe vị Minh Nhật giáo sư kia giảng bài.

Ai biết chưa đầy một lát, vị nữ sinh vừa rồi nói chuyện với bọn hắn cũng tới nơi này, thấy Chu Văn cùng Nguyệt Độc về sau, nàng liền chủ động đi tới.

- Tại sao các ngươi ngồi chỗ này? Học viên của Minh Thành học viện không phải có ghế ngồi chuyên môn sao?

Nữ sinh kia nghi ngờ nhìn hai người hỏi.

- Chúng ta ngồi ở đây nhìn một chút là được.

Chu Văn đối phó nói.

Nữ sinh kia nhìn Chu Văn và Nguyệt Độc một chút, như bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Có phải các ngươi muốn biết đánh giá chân thực của học sinh Hoàng Gia học viện đối với các ngươi thế nào, phải không? Kỳ thật các ngươi không cần lo lắng, mặc dù Minh Thành học viện trong Liên bang, bài danh không hề cao, nhưng có tồn tại như Minh Nhật giáo sư dạy học, không ai dám khinh thị học sinh của Minh Thành học viện, càng không có người dám khinh thị Minh Nhật giáo sư.

- Có vẻ ngươi hết sức sùng bái Minh Nhật giáo sư?

Nguyệt Độc bị nữ sinh kia làm nổi lên lòng hiếu kỳ, hiện tại nàng muốn biết, rốt cuộc Minh Nhật giáo sư kia là người thế nào?

- Đương nhiên, phàm người dùng kiếm, không ai không sùng bái Minh Nhật giáo sư. Cuộc chiến Đông Dương sơn, nếu như không phải Minh Nhật giáo sư một người một kiếm đi sâu Dị thứ nguyên sinh vật triểu, liên trảm mười chín đầu Thần thoại sinh vật, đồng thời chém giết Khủng Cụ sinh vật cầm đầu, chỉ sợ thành thị dưới chân Đông Dương đã bị đồ thành…Ngoài ra, Minh Nhật giáo sư bên trong nhất nhiều Thủ Hộ giả, ám sát thủ lĩnh Thủ Hộ giả chủ trì Phật đại hội, khiến âm mưu của liên minh Thủ Hộ giả thất bại…

Nữ sinh kia kể tên đủ loại sự tích của Minh Nhật giáo sư, đơn giản coi hắn như Thần Linh hạ phàm.

Chu Văn nghe xong, nghe lại thay nữ sinh kia bóp mồ hôi lạnh, phần lớn thời gian nàng đều kể Minh Nhật giáo sư lợi hại thế nào, giết chết bao nhiêu Dị thứ nguyên sinh vật.

Nhưng thật sự không biết rằng Nguyệt Độc bên cạnh nàng lại một Dị thứ nguyên sinh vật hàng thật giá thật, hơn nữa còn là tồn tại Thiên Tai cấp, một cái hắt xì hơi đã đủ giết chết vô số cường giả.

- Nói tóm lại, Minh Nhật giáo sư đẹp trai, tính tình lại tốt, thực lực lại vô cùng cường đại, làm người lại hết sức khiêm tốn, đơn giản là nam thần hoàn mỹ, hắn chính là thần tượng của rất nhiều học sinh trong Hoàng Gia học viện chúng ta…

Nữ sinh kia nói về Minh Nhật giáo sư tới thao thao bất tuyệt, nói không hết từ ngữ để ca ngợi.

Chu Văn nghe đến đó, hơi hiếu kỳ, rốt cuộc vị Minh Nhật giáo sư có thực lực chém giết Khủng Cụ sinh vật này, thực lực đã xem như đỉnh tiêm của nhân loại, mà nghe ý của nữ sinh kia, Minh Nhật giáo sư tựa hồ không lớn tuổi lắm, tương lai tràn đầy hứa hẹn.

Nguyệt Độc cũng cảm thấy hứng thú, một mực chờ đợi Minh Nhật giáo sư đến, ngẫm lại xem, người kia rốt cuộc thế nào?

Học sinh trong hội trường dần dần nhiều thêm, nhân viên công tác đều đang khẩn trương và bận rộn, cường giả như Minh Nhật giáo sư này, hiện tại trong xã hội này, so với minh tinh trước kia còn nổi cộn hơn, coi như Hoàng Gia học viện cũng không dám sơ suất.

Học sinh trong học viện đã ngồi đầy hội trường, Chu Văn và Nguyệt Độc vẫn chưa thấy Minh Nhật giáo sư, có điều lại nghe được tiếng thét chói tai của các nữ sinh.

- Minh Nhật… Minh Nhật…


Tiếng thét chói tai của các nữ sinh kia như núi thét biển gầm.

Nữ sinh bên cạnh Chu Văn cũng đứng lên, những nữ sinh khác cũng hô to Nhật Minh, nhưng ánh mắt của nàng vẫn tìm kiếm xung quanh, rõ ràng không nhìn thấy Minh Nhật giáo sư, bởi ánh mắt bị người đằng trước chặn mất.

Một lát sau, một nam tử anh tuấn đi lên bục giảng hội trường, lúc này tiếng gọi ầm ĩ đến, may mắn đây là hội trường lộ thiên, bằng không chỉ sợ nóc nhà sẽ bị tiếng gầm thét kia thổi bay đi mất.

Nguyệt Độc hứng thú nhìn nam nhân trẻ tuổi trên bục giảng kia, mà thời điểm Chu Văn thấy nam tử trẻ tuổi kia, vẫn không khỏi giật mình, Minh Nhật giáo sư này, hắn thật sự quen biết.

- Kỳ quái, tên của hắn không phải là Minh Tú sao? Lúc nào đổi tên thành Minh Nhật rồi?

Trong lòng Chu Văn cảm thấy hơi nghi hoặc một chút.

Thời gian năm năm này, khiến Minh Tú từ một nam thanh niên biến thành một nam nhân, hắn đứng trên bục giảng, lễ độ ung dung không vội vã, hai tay hơi hơi ra hiệu, khiến tiếng hô điếc cả màng nhĩ ngừng lại.

- Cảm tạ mọi người đã ủng hộ ta như vậy, không biết các ngươi muốn ta giảng về phần gì?

Minh Tú mỉm cười nói.

- Minh Nhật kiếm pháp…

Một đám học sinh cơ hồ trăm miệng một lời nói.

Chu Văn lại khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới, cái tên Minh Nhật kiếm pháp này, hình như hắn đặt tên cho Minh Tú.

- Minh giáo thụ, ngài được xưng là Minh Nhật kiếm khách, kiếm khách không nói kiếm pháp, chẳng lẽ ngài muốn dạy cho chúng ta khiêu vũ hay sao?

Một nam sinh to gan nói đùa.

Minh Tú cũng không để ý, mỉm cười nói:

- Vị đồng học này nói không sai, ta là một kiếm khách, cả đời này chỉ học dùng kiếm, ta có thể dạy chỉ có mỗi kiếm pháp mà thôi.

- Minh giáo thụ, nghe nói tự sáng tạo Minh Nhật kiếm pháp, có thật không ạ?

Một nam sinh khác nhanh miệng hỏi.

Minh Tú nghiêm túc nói:

- Minh Nhật kiếm pháp cũng không phải do ta hoàn toàn tự sáng tạo, bên ngoài đồn thổi tự sáng tạo, kỳ thật chẳng qua là tin đồn mà thôi. Ta có thể luyện thành Minh Nhật kiếm pháp, kỳ thực có hai người vô cùng quan trọng.

- Hai người nào?


Lập tức có đồng học tò mò truy vấn.

- Các ngươi muốn nghe chuyện xưa, hay muốn nghe ta giàng kiếm pháp?

Minh Tú cười nói.

- Đều muốn.

Thấy tính tình Minh Tú rất tốt, không ít đồng học đều đồng thanh nói.

- Vậy chúng ta trước tiên giảng về kiếm pháp đi.

Minh Tú nói xong liền nói về kiếm pháp.

Minh Tú đã là kiếm đạo gia nổi tiếng của Liên bang, mặc dù phần lớn những học sinh này đều đến từ hào phú, từ nhỏ đã được học qua không ít cường giả, nhưng vẫn nghe giảng say sưa ngon lành, bởi Minh Tú giảng rất nhiều thứ, đều vô cùng mới lạ, so với những đạo lý trước kia bọn hắn học có chút không giống.

Nữ sinh bên cạnh nghe giảng như say như mê, trong ánh mắt thể hiện sự sùng bái vô cùng đối với Minh Tú.

Nhưng Nguyệt Độc nghe trong chốc lát, lại cảm thấy nhàm chán, nguyên bản chờ mong, hứng thú đối với Minh Tú, hiện tại đã hoàn toàn biến mất.

Trên thực tế, loại đẳng cấp như Nguyệt Độc, cảnh giới của Minh Tú xác thực vô cùng kém, đồ vật lĩnh ngộ và giảng giải hoàn toàn không thể dẫn đến sự chú ý của nàng.

- Minh Nhật kiếm pháp nổi danh trong nhân loại cũng chỉ đến thế.

Nguyệt Độc nói với Chu Văn.

- Đúng là hơi kém một chút.

Chu Văn khẽ gật đầu.

Mặc dù cảnh giới của Minh Tú trong nhân loại đã coi như đỉnh tiêm, nhưng đối với Chu Văn mà nói, cảnh giới của Minh Tú so với hắn mong đợi vẫn kém hơn một chút.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.