Chương trước
Chương sau




Cổ kiến trúc kia thật sự cổ quái, thoạt nhìn như một tòa thạch miếu, mà cửa thạch môn đang mở, Chu Văn không muốn cưỡi Chúc Long đi vào, thời điểm đến trước cửa, triệu hoán Chúc Long trở lại, bản thân đi từng bước một tiến vào bên trong thạch miếu.

- Đế Tân, hắn rốt cuộc là loại người gì?

Trong lòng Chu Văn tò mò muốn biết, bởi hắn quá mức tò mò, cảm giác mệt mỏi trên người giảm ít đi.

Bởi năng lực Đế Thính tại đây trong có khả năng nghe được trong phạm vi hết sức có hạn, mãi đến Chu Văn đi vào thạch miếu về sau, mới nghe thấy đại khái tình huống bên trong thạch miếu.

- Đây rốt cuộc là tính huống gì?

Chu Văn nhìn cảnh tượng bên trong cổ miếu, đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình.

Chỉ thấy bên trong cổ miếu trưng bày rất nhiều đồ vật kỳ quái, những vật kia phần lớn Chu Văn không biết dùng làm gì, nhưng thiệp hồng song hỉ lúc kết hôn, Chu Văn vẫn nhận ra.

Mà hai cây cột trong đại điện thạch miếu, một bên viết ông trởi tác hợp, một bên viết song hỉ lâm môn, bố cục của toàn bộ cổ miếu, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của Chu Văn.

Nếu không phải sớm biết Đế Tân ở ngay trong này, Chu Văn cơ hồ tưởng đây là Nguyệt lão miếu tại thời đại viễn cổ.

- Xin hỏi, Đế Quân có ở đây không? Ta nhận cố nhân nhờ vả trong Lộc Đài, truyền lời nhắn cho ngài.

Chu Văn tiến vào thạch miếu vể sau, phát hiện giác quan của mình đỡ hơn nhiều, con mắt có thể nhìn được, đồng thời phát ra được âm thanh.

Chu Văn không dám trực tiếp kêu tên Cửu Vĩ Yêu Hồ, cho nên chỉ nói cố nhân.

- Vào đi.


Trong đại điện truyền tới một thanh âm.

Chu Văn nghe thanh âm kia cảm thấy hết sức trầm hậu, có phần khí khái nam nhân, lập tức đi vào trong đại điện.

Cũng không biết trong tòa thạch miếu này có gì đặc biệt, bước đi của hắn buông lỏng hơn nhiều, sau khi tiến vào đại điện, thấy một nam nhân đang ngồi ngay trên bệ đá.

Bình thường nơi đó hẳn là chỗ cung phụng Thần Linh, nhưng hiện tại chỗ đó không có tượng thần gì cả, chỉ có một người, hơn nữa còn là con người thực sự.

- Vị này chính là Bạo Quân truyền danh thiên cổ sao? Hắn thật sự sống đến hiện tại sao?

Chu Văn nhìn nam nhân trên bệ đá, nhưng trong lòng không dám tin.

Nam kia hoàn toàn khác biệt với Trụ Vương trong tưởng tượng của Chu Văn, hắn không có dáng người khôi vĩ, cũng không có khí chất bá khí trắc lậu, thoạt nhìn hết sức điềm đạm nho nha, tướng mạo anh tuấn, dáng người không tính gầy, có thể nói thon dài cường tráng.

Nếu bên ngoài gặp người này, Chu Văn tin tưởng hắn chính là một giáo sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tuyệt đối không tin hắn chính là thiên Bạo Quân.

Đế Tân ngồi trên bệ đá, tư thế hết sức thoải mái, một cái tay rũ xuống trên đầu gối, một cái tay mang theo một bầu rượu, tự mình uống, cũng không nhìn Chu Văn, tùy ý nói:

- Nàng nhờ ngươi gửi lời nhắn gì tới?

- Thật xin lỗi, ta muốn xác nhận một chút, ngài là Đế Tân đúng không?

Chu Văn hỏi.

Đế Tân ngẩng đầu nhìn hắn một cái:

- Nếu ngươi có thể tìm tới nơi này, chẳng lẽ không biết nơi này chỉ giam giữ mình ta sao?

- Nàng để cho ta chuyển cáo ngươi hai chữ, chớ niệm.

Chu Văn vội vàng chuyển lời Cửu Vĩ Yêu Hồ cho Đế Tân.

- Chớ niệm. . . Chớ niệm. . . Tốt một cái chớ niệm. . .

Đế Tân đột nhiên phá lên cười, thoạt nhìn dường như cực kỳ thoải mái.

Chờ Đế Tân cười xong, Chu Văn mới lên tiếng:

- Ta đã chuyển tin tức, ta cũng nên cáo từ trở lại hồi báo nàng.

- Đợi một chút.

Đế Tân mở miệng gọi Chu Văn lại.

Chu Văn không rõ ràng dừng lại nhìn về phía Đế Tân, Đế Tân đưa tay nắm một vật ném Chu Văn:

- Đây là thù lao của ta cho ngươi, ngươi giúp ta chuyển một câu tới nàng.

- Đế Quân mời nói.

Chu Văn nhìn đồ vật Đế Tân ném cho hắn, đó là một khối thạch bài lớn chừng bàn tay, trên tấm thạch bài có khác chữ Hỉ, trừ cái đó ra không còn vật gì khác, cũng không biết nó làm được cái gì.

- Chờ.


Đế Tân nói.

- Cái gì?

Trong lúc nhất thời Chu Văn không kịp phản ứng.

- Chờ.

Đế Tân lại lặp lại một lần.

Lúc này Chu Văn mới phản ứng, nhìn Đế Tân nói:

- Ngài nhờ ta chuyển một chữ Chờ cho nàng? Kỳ thật này có thể nói nhiều hơn một chút.

- Không cần, ngươi trở về đi, nhân loại chi thân của ngươi, không nên ở lại Dị thứ nguyên quá lâu.

Đế Tân lạnh nhạt nói.

Chu Văn đành phải cáo từ rời đi, trong lòng cảm thấy vạn phần kỳ quái.

Đế Tân hoàn toàn không giống tưởng tượng của hắn, mà chỗ của Đế Tân, càng không giống tưởng tượng của Chu Văn.

Nếu nói Đế Tân là tù nhân, vậy nơi cầm tù hắn thật sự như trò đùa, ngay cả người trông ngục cũng không có, thoạt nhìn chỉ có một mình hắn trong đó, cũng không thấy đồ vật gì ước thúc hắn.

Mà người bình thường có thể tùy ý ra vào, loại địa phương này không giống ngục giam lắm.

- Sự tình xong xuôi rồi sao?

Băng Nữ thấy Chu Văn ra ngoài, tiến lên hỏi.

- Xong xuôi.

Chu Văn muốn nói chuyện, nhưng rời khỏi thạch miếu về sau, lại khôi phục trạng thái như trước, căn bản không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể viết.

- Hắn nói cái gì?

Băng Nữ lại hỏi.

- Không hề nói gì, bằng không ta cũng không ra nhanh như vậy.

Chu Văn không muốn đem tin tức Đế Tân nói cho Băng Nữ.

Băng Nữ bĩu môi một cái nói:

- Ngươi không cần khẩn trương, ta không phải muốn thăm dò bí mất Đế Tân, trên thực tế hắn chẳng có bị mật gì để nói.

- Vậy chúng ta đi, nhất định phải mau mau chạy trở về, thời gian của chúng ta không còn nhiều.

Chu Văn nói xong, lần nữa triệu hoán ra Chúc Long, nhưng thời điểm ngồi trên Chúc Long ấu tử thu hồi thạch bài kia lại, Băng Nữ lại bắt tay hắn lại.

- Đây là cái gì?


Băng Nữ năm bàn tay Chu Văn cầm thạch bài kéo lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm khối thạch bài kia hỏi.

- Thạch bia thôi, còn có thể là cái gì?

Chu Văn hơi kinh ngạc, không biết tại sao Băng Nữ lại phản ứng như vậy.

- Đế Tân đưa cho ngươi?

Tầm mắt Băng Nữ y nguyên gắt gao nhìn chằm chằm thạch bài.

- Đúng vậy, ngươi biết đây là vật gì?

Chu Văn thầm nghĩ:

- Xem ra thạch bài mà Đế Tân cho ta, hình như là đồ tốt, không phải Băng Nữ muốn cướp đoạt chứ?

Thời điểm Chu Văn nghĩ, Băng Nữ lại buông lỏng tay ra, vẻ mặt cổ quái nhìn Chu Văn nói:

- Dĩ nhiên biết, tại Dị thứ nguyên, chỉ sợ không ai không biết.

- Há, nói như vậy, thạch bài này có lai lịch lớn, nó có tác dụng gì?

Chu Văn vội vàng hỏi.

Băng Nữ lại đột nhiên cười nói:

- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi muốn biết cũng được, có điều như vậy phải trả thù lao?

- Không nói nữa.

Chu Văn thu hồi thạch bài, cưỡi lên người Chúc Long.

Nếu tại Dị thứ nguyên có rất nhiều người biết, hắn căn bản không nhất thiết hỏi Băng Nữ, sau khi trở về hỏi Đế đại nhân cũng được.

- Ngươi thật có phúc.

Băng Nữ cũng không thèm để ý, không đầu không đuôi nói một câu, đi phía trước dẫn đường, mang theo Chu Văn trở về băng bảo.

Chu Văn một mực suy nghĩ, rốt cuộc câu "Ngươi thật có phúc" của Băng Nữ có ý gì, nhưng nghĩ thế nào cũng không thông.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.