Chương trước
Chương sau




Lữ Tố đang xem tư liệu làm nghiên cứu, đột nhiên có bệnh nhân cấp cứu đến, nhanh chóng chạy tới kiểm tra tình huống binh sĩ kia, không khỏi nhíu mày hỏi:

-Hắn có chuyện gì?

-Bác sĩ Lữ Tố, Lưu Quý làm trái quy định, gác liên tục bảy ngày tại trạm gác, cho nên mới thành bộ dáng như thế này.

Sĩ quan nói.

-Liên tục gác bảy ngày? Hắn không muốn sống nữa sao?

Lữ Tố hơi ngẩn người, tiến lên kiểm tra thân thể Lưu Quý, hỏi tiếp:

-Trên người hắn có một số chỗ có chút thối rữa, có điều…

Lữ Tố càng xem càng kỳ quái, vết thương trên người Lưu Quý hơi đỏ, có chút giống dấu hiểu bệnh sởi phát tác, nhưng rất dễ nhìn ra, những chỗ mẩn đỏ không còn thối rữa nữa, hiện tại có dấu hiệu chuyển biến tốt, nếu bệnh sởi thật sự phát tác, chắc chắn không có dấu hiệu này mới đúng.


-Trước đó chúng ta gặp được bác sĩ Chu Văn, hắn đã tiêm cho Lưu Quý một chút thuốc, khiến bệnh tình của Lưu Quý có chuyển biến tốt hơn, so với lúc đầu…

Sĩ quan đem chuyện phát sinh lúc trước nói một lần.

-Bác sĩ Chu Văn? Bác sĩ Chu Văn nào?

Lữ Tố nghe xong, có chút khó tin.

Nàng nghiên cứu lâu như vậy, từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm ra phương pháp chữa trị mẩn đỏ, nếu thật sự như tính huống bọn hắn nói, Lưu Quý chỉ có thể chết, chẳng mấy chốc hóa thành bãi máu.

Căn cứ vào sự miêu tả của sĩ quan kia, Lưu Quý không khác một người sắp chết, coi như Lữ Tố ở đấy, nàng cũng không có khả năng đem Lưu Quý cứu sống.

Nhưng bác sĩ Chu Văn trong miệng bọn hắn, lại chỉ cần tiêm cho Lưu Quý một liều thuốc, mà Lưu Quý rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, hiện tại gần như không nhìn thấy dấu hiệu mẩn đỏ bệnh sởi tái phát, điều này khiến Lữ Tố không thể tin được.

-Là bác sĩ Chu Văn, hắn có giấy chứng nhận bác sĩ thực tập.

Sĩ quan đáp.

Trong đầu Lữ Tố điểm qua nhân viên trong đội quân y một lần, nhưng trong đội quân y của nàng không có một bác sĩ thực tập nào, chứ chưa nói đến có người nào tên Chu Văn.

Lữ Tố kiểm tra kỹ càng thân thể Lưu Quý, đồng thời xử lý miệng vết thương trên người hắn, nhưng trong lòng càng thấy kỳ lạ.

Toàn thân Lưu Quý đều có dấu vết thối rữa do mẩn đỏ, rõ ràng lúc ấy bệnh sởi đã hoàn toàn phát tác, chứng tỏ người sĩ quan kia không nói dối, thế nhưng những nốt mẩn đỏ kia không có dấu hiệu tiếp tục hư thối, ngược lại dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Sau khi kiểm tra xong, hiện tại Lưu Quý đã không còn vấn để gì nữa, coi như không cần trị liệu, mấy ngày nữa hắn sẽ tự khỏi, chẳng quan cần xử lý những vết thối rữa kia một chút, nếu không sẽ lưu lại vết sẹo.

-Các ngươi chắc chắn, người bác sĩ thực tập đó gọi là Chu Văn?

Lữ Tố hỏi lại một lần.

Sĩ quan trả lời hết sức khẳng định:

-Tên hắn là Chu Văn, lúc đó ta đã kiểm tra vô cùng cẩn thận.


-Kỳ quái!

Lữ Tố rất muốn gặp Chu Văn, hỏi hắn rốt cuộc tiêm cho Lưu Quý thứ gì, nhưng nàng nghĩ mãi không ra, trong đội cứu thương có người như vậy.

Sau khi trở lại phòng làm việc của mình, Lữ Tố đến phòng hồ sơ của đội cấp cứu nhìn một chút, trong hồ sơ các y sĩ ở đây, không có bác sĩ thực tập nào có tên là Chu Văn.

-Thật sự kỳ quái, chẳng lẽ vận khí của bọn họ quá tốt, gặp phải Thần tiên sao?

Lữ Tố âm thầm buồn bực.

Chu Văn cách miệng núi Kỳ sơn không tới hai trăm mét, dùng thị lực của hắn bây giờ, có thể thấy rõ ràng trên vách núi có đồ án nhỏ hay không, cho nên hắn không tiếp tục tiến lên phía trước.

Tầm mắt của Chu Văn không ngừng dò xét trên vách núi đá, quan sát trong chốc lát, tuy không tìm được đồ án nhỏ, nhưng phát hiện được một gốc hoa kỳ quái.

Cái gốc hoa nhỏ sinh trưởng lẻ loi trên vách đá, xung quanh phạm vi mấy trăm mét gốc hoa, không có bất luận gốc thực vật nào.

Sự tình khác thường tất có yêu, Chu Văn nhớ kỹ trong Tịch Dương học viện đã dạy qua, trong Dị thứ nguyên lĩnh vực không thiếu Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ khủng bố, nói không chừng gốc hoa nhỏ trước mắt này, rất có thể là một sinh vật hết sức khủng bố.

Cho nên thời điểm Chu Văn thấy đóa hoa nhỏ kia, thần kinh lập tức căng thẳng, không phải bởi hưng phấn, mà cảnh giác.

Năng lực Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ thường thường tương đối đặc biệt, rất nhiều Dị thứ nguyên sinh vật hệ Động vật đều dựa vào vũ lực chiến đấu, Chu Văn không kiêng kỵ những thứ này.

Nhưng Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ, đại bộ phần không dùng vũ lực thủ thắng, bên trong kiến thức hắn học được trong học viện, có rất nhiều Dị thứ nguyên sinh vật Hoa hệ dùng hương thơm giết người, còn có một số loại Dị thứ nguyên sinh vật Ma Cô hệ, có thể tản ra bào tử mà mắt thường không thể nhìn thấy, thông qua đường hô hấp, thậm chí lỗ chân lông tiến vào thân thể nhân loại, ký sinh trong thân thể nhân loại, đem xác thân thể người như chất dinh dưỡng, hút khô đến chết.

Chu Văn sử dụng vòng tai Đế Thính, nghe âm thanh không khí lưu động, không phát hiện có phần tử nhỏ bé nào từ bên gốc hoa nhỏ kia bay đến, mới tạm thời yên lòng chút.

Mặc dù không biết gốc hoa nhỏ kia có phải Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ hay không, Chu Văn vẫn quyết định cách xa nó chút, cẩn thận không bao giờ thừa, hơn nữa hắn không muốn chết không minh bạch ở chỗ này.

Quay người, chuẩn bị chuyển phương hướng khác, muốn cách xa gốc hoa nhỏ kia một chút, nhưng Chu Văn vừa đi được mấy bước, đã nghe thấy một thanh âm từ gốc hoa nhỏ kia truyền đến.

-Ngươi có thể nghe được ta nói chuyện không?


Đó là thanh âm một nữ nhân, mặc dù mặt trời vẫn chưa xuống núi, sắc trời vẫn còn chưa mờ, nhưng Chu Văn vẫn giật mình.

Quay đầu nhìn về phía vị trí thanh âm truyền đến, thấy nơi đó căn bản không có người nào, cũng không có Dị thứ nguyên sinh vật gì, chỉ có một gốc hoa nhỏ đang sinh trưởng trên vách núi đá.

-Ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện sao?

Thanh âm từ chỗ gốc hoa nhỏ lần nữa truyền đến, càng quỷ dị hơn nữa là gốc hoa nhỏ hướng thẳng về chỗ Chu Văn đang đứng.

Chu Văn ngậm miệng không nói, con mắt nhìn chằm chằm hoa nhỏ, còn người chậm rãi lui lại.

Cái gốc hoa nhỏ quỷ dị này có thể nói chuyện, Chu Văn chỉ hi vọng gốc hoa nhỏ này đừng làm chuyện gì nguy hiểm, hắn không chắc có thể tự mình giải quyết nó hay không?

-Tại sao phải đi? Ta chỉ muốn tâm sự cùng ngươi, không làm chuyện gì khác cả.

Bên trong gốc hoa nhỏ truyền đến thanh âm của nữ nhân.

-Ta tin ngươi mới lạ, trong tác phẩm điện ảnh truyền hình, thường xuyên xuất hiện lời kịch này, đồng thời rất nhiều nam nhân lừa gạt nữ nhân lúc đi nhà nghỉ, thường nói như vậy.

Trong lòng Chu Văn oán thầm, người vẫn âm thầm lui lại phía sau, không mở miệng trả lời gốc hoa nhỏ.

Khi còn bé, Chu Văn nghe gia gia kể một câu chuyện xưa, thời điểm đi lại trong lúc nửa đêm, nghe được thanh âm của người xa lạ sau lưng, gọi tên ngươi, tuyệt đối đừng trả lời, không cần quay nhìn lại, bằng không sẽ chết oan uổng.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.