241. Chớp mắt, hai năm lại trôi qua. Hai đứa cháu sinh đôi của tôi đã được 10 tuổi, mà đứa con trai nói không chừng là độc nhất kiêm thái tử kiêm CEO kế nhiệm của Sở Duệ Uyên cũng đã 3 tuổi rồi. Mẹ của hoàng tử nhỏ thế nào không bàn đến, riêng nó khỏe khoắn lanh lợi, hai mắt long lanh sống động, vô cùng đáng yêu. Tôi thỉnh thoảng ngủ lại trong cung, nên rất thân thiết với đứa trẻ được Sở Duệ Uyên nuôi bên mình này, nói liều thì giống như có một đứa con nuôi. Sở Duệ Uyên đến Trà Kinh Lâu tìm tôi hẹn chịch, thỉnh thoảng cũng mang nó theo, buổi tối để nó trong viện của tôi trêu gà đuổi chó không ra dáng hoàng tử chút nào; đêm xuống nó ngoan ngoãn để thái giám thiếp thân dỗ ngủ ở sương phòng, trong khi phụ hoàng nó ở chính phòng đè trên người tôi vận động chán chê rồi mới chịu ngủ.
242. Mà đồng hương Phương Tuyết Oánh, tiểu thiếp trên danh nghĩa và quản sự thực tế nhà tôi, hai năm này đã tiếp nhận hơn nửa sự vụ trong phủ thừa tướng từ tay mẹ tôi, lo liệu đến nơi đến chốn, vô cùng thuận buồm xuôi gió. Một cô nương kiếp trước là đại hán dây chuyền vàng, kiếp này bị ông trời thu mất công cụ gây án, thỉnh thoảng lại mở hội trong phủ thừa tướng cho các khuê tú và phu nhân quan lại ở kinh thành, nào là hội bàn trà, hội phẩm thơ, hội đàn hát, hội xem mặt… Y dựa vào tính cách hào sảng và thế lực của phủ thừa tướng, nghiễm nhiên trở thành đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-la-phuong-nhan-khong/3223983/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.