231. Ừm, tôi nằm trên long sàng của hắn, một bên lại bị hắn đè xuống chuỵch, một bên nghe hắn kể âm mưu, không khỏi thầm thừa nhận trong lòng, bọn ngồi vững được ở ghế CEO, tâm địa đều thật là đen tối.
232. Tôi bị “thẩm” trong cung tổng cộng 8 ngày, đến ngày 16 tháng 8 mới được thả về nhà. Bên ngoài quả thật lông tóc đầy đủ, nhưng bên trong thì bị đào rỗng triệt để, cho dù ngày ngày ăn dược thiện đại bổ, nhưng đến hôm cuối cùng tinh dịch cũng bắn không ra nổi nữa, tè ra trên giường hắn. Mấy hôm nay, tôi bị “thẩm” hết cả hơi, cho dù bị làm đến mất kiểm soát cũng mặc kệ, mà hắn bị tôi làm bẩn cả mình rồng cũng chẳng quan tâm, tiếp tục chinh chiến trong cơ thể tôi đến lúc bắn ra mới tạm ngừng, bế tôi sang tây điện tắm rửa.
233. Đúng lí ra, hắn phải thả tôi về từ 15 tháng 8, để tôi cùng gia đình đón Tết Trung thu. Khốn nỗi theo phong tục bản triều, hôm đó cũng là ngày Phương Tuyết Oánh phải về lại mặt. Do đó, tôi không được về nhà, Phương cô nương cũng không thể về nhà. May mà khác biệt thân phận giữa bên nhà tôi và đằng ngoại cô ấy quá lớn, cô ấy không về, cho các bà các cô bên ấy thêm mười tám lá gan cũng đố dám nói ra nói vào một câu.
234. Chờ đến lúc tôi được thả về nhà, chỉ ý của Sở Duệ Uyên cũng vừa theo tới, tuyên bố theo kết quả điều tra, việc hoàng hậu trúng độc là do hạ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-la-phuong-nhan-khong/3223982/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.