Lâm Nguyệt xuất hiện đã chiếm không ít thời gian ngọt ngào của ta và Nhân ca ca, nhưng ta không trách hắn. Nói về lễ phép, người làm chủ nhà như Nhân ca ca nên bỏ thời gian ra tiếp khách, bất quá đây chỉ là ý nghĩ của mình ta. Trong mắt bọn họ, đấy chính là điềm báo trước Nhân ca ca đã lạnh nhạt với ta… Ta tin tưởng Nhân ca ca, tin tưởng tình yêu của hắn, tin tưởng nam nhân ở trên đỉnh núi vô danh ôm ta mà hoan hô nhảy nhót.
“Tiểu Quân… ” Nhân ca ca đẩy cửa phòng ta ra rồi nhỏ giọng gọi.
“Nhân ca ca.” Đang quấn chặt chăn ngồi trên giường, ta vui mừng nhảy dựng lên chạy vào lòng hắn.
“Sao còn chưa ngủ? Trời sắp sáng rồi đấy.” Nhân ca ca ôm ta nhẹ giọng trách cứ, nhưng trong lời nói lại đầy đau lòng.
“Ngươi… không có ở đây….” Dưới ánh nắng sớm, mặt ta trông như bị nhuộm đỏ.
“Nhóc ngốc.” Nhân ca ca hôn nhẹ lên mặt ta một cái rồi cười nói, “Sau này đừng đợi ta nữa, nếu mệt quá rồi lăn ra ốm…. ta sẽ….” Nhân ca ca đột nhiên khẽ liếm vành tai ta rồi nhỏ giọng nói mấy câu làm ta đỏ mặt.
“Ngươi…. xấu xa…” Mặt ta càng lúc càng đỏ hơn.
“Ta xấu xa sao?” Nhân ca ca ôm chặt lấy ta, chậm rãi ngã xuống giường…
Cả hai chúng ta đều không chú ý có một đôi mắt oán hận nhìn chúng ta ở ngoài cửa…
Ta tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, Nhân ca ca chắc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-cach-hanh-phuc-co-mot-buoc/2458846/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.