“Tiêu đại lão bản, ngươi đừng có mà hù doạ người ta thế chứ.” Thì ra người vừa bước vào không phải ai khác mà chính là vị tổng tài của Vương Tử Dạ – Tiêu Nhân.
“Hù doạ?” Tiêu Nhân vô cùng mất hứng nói tiếp, “Chính là hắn đột nhiên chạy ra đường cái, làm cho lão cha ta đã cấm ta không được phép lái xe nữa. Hù doạ hắn? Ta bây giờ còn nghĩ muốn bóp chết hắn, dù sao thì hắn cũng không muốn sống nữa.”
“Xin… xin lỗi… ta không phải…”
“Tiểu Quân đừng để ý tới hắn, đúng là như chó điên loạn lên cắn người!”
“…” Ta không ngờ Vương Tử Dạ lại dám nói với đại lão bản của hắn như vậy, thoáng cái ta cũng không hiểu rõ tình hình cho lắm.
“Chó điên?” Tiêu Nhân rõ ràng càng thêm phần phẫn nộ, ta cơ hồ có thể thấy được trên trán hắn hiện đầy gân xanh, “Ngươi dám nói ta như vậy?”
“Muốn điên thì về nhà mà điên!” Vương Tử Dạ hình như cũng có chút tức giận mà trả lời.
“Xin…. đừng…. cãi nhau nữa…” Nhìn bọn họ gây gổ làm ta cảm thấy rất không yên tâm. Ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Vương Tử Dạ, “Vương tiên sinh… xin lỗi… các ngươi… đừng cãi nhau nữa… được không?” Ta cẩn cẩn dực dực cầu xin, chỉ sợ bọn họ mất hứng sẽ điên lên mà đánh ta.
“Không cần ngươi lo!” Tiêu Nhân hét lớn như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.
“… Ta…. có thể… đi không…?” Cảm thấy mình tốt nhất nên rời khỏi nơi đây, cái vị đại lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-cach-hanh-phuc-co-mot-buoc/2458832/chuong-2.html