Chạy trốn – đó chính là ý nghĩ duy nhất hiện giờ của ta, không biết có bao nhiêu người ở phía sau đang truy bắt, cũng không biết bọn họ đang uy hiếp ta cái gì, chạy trốn là việc duy nhất mà ta muốn làm.
Từ nhỏ bị ba mẹ bán vào Lam Nhan Lâu, chỉ biết rằng chính mình trước kia đã chết đi, bây giờ ta chỉ là một tiểu quan của Lam Nhân Lâu bị ngàn người chẩm vạn người cưỡi. Khách nhân đến đây đều có bối cảnh nhất định. Ban ngày họ đạo mạo trang nghiêm, là tinh anh trong nhiều lĩnh vực, cống hiến cho cái xã hội hủ bại thối rữa này, chỉ có điều ko rõ là làm cho nó càng thêm hủ bại hay nguyên nhân gì khác. Nhưng đến tối, bọn họ hết thảy đều hoá thân thành *** thú, đến nơi đây uống rượu mua ***, nhìn các màn biểu diễn biến thái mà không quên cùng hòa vào nhịp điệu thác loạn đó.
“Đứng lại!!!” Thanh âm phía sau dường như ngày càng gần, ta gia tăng tốc độ mà không ngừng chạy, không thể để bọn họ đuổi kịp được. Tìm một con hem nhỏ chui vào, ta không ngừng đạp đổ các loại thùng hộp, chậu cây để ngăn cản bọn họ.
Đến cuối hẻm, ta nhìn thấy phía trước có ánh sáng, mà trái tim ta dường như cũng sáng lên tràn ngập đầy hy vọng, điều đó không khỏi khiến ta cố sức mà chạy nhanh hơn.
Đó là một con đường lớn, ánh sáng mà ta nhìn thấy vốn là đèn của xe ô tô, “Chỉ cần qua được bên kia, ta sẽ tự do.” Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-cach-hanh-phuc-co-mot-buoc/2458830/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.