Ta nói, làm sao Linh Tê lại tin tưởng hắn như vậy, thì ra là lấy chiến thần đến dẫn dụ ngốc bạch ngọt nhà ta!
Ta xích lại một bước, tiếp tục cố gắng cười: "Trẻ con đừng quấn người như thế, thúc thúc rất bận rộn, nào."
"Ta không bận, nếu đã đồng ý với cậu bé rồi thì ta sẽ giữ lời hứa. Phu nhân không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, ta dẫn cậu bé lên Cửu Trọng Thiên du lịch, ngày mai chắc chắn sẽ đưa cậu bé trở về."
Thần Quân áo trắng không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói thanh lãnh như ngọc, mang theo chút trầm thấp, êm tai, nhưng hắn đang nói cái gì vậy?
Giống như ta mới là người dụng kế đến đây lừa gạt trẻ con, còn hai người bọn họ là một lòng, mặc ngươi hoa ngôn xảo ngữ, ta tuyệt nhiên sẽ không bị mắc lừa.
Ta nhìn chằm chằm Linh Tê, mở miệng nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, sao dám làm phiền Thần Quân, hơn nữa chúng ta còn chuyện quan trọng phải làm, không thể dở dang được, phải trở về thôi!"
Lúc nói chuyện, ta đã cấp tốc bế Linh Tê xuống, tiện tay nhét vào trong ngực Đạp Tuyết vừa chạy tới.
Đứa bé tới tay, ta lập tức nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi sáng, khách sáo một phen, sau đó quay người muốn đi, lại bị hắn đưa tay ngăn cản, ta giật mình, chẳng lẽ thật sự là con buôn tiên, bắt đầu làm khó dễ?
Quả nhiên, ngũ lôi oanh đỉnh.
Hắn lặng lẽ nhìn ta, đe dọa: "Xin hỏi, vì sao trong thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-can-ba-voi-thuong-than/2745697/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.