Chương trước
Chương sau
Ta nói, làm sao Linh Tê lại tin tưởng hắn như vậy, thì ra là lấy chiến thần đến dẫn dụ ngốc bạch ngọt nhà ta!

Ta xích lại một bước, tiếp tục cố gắng cười: "Trẻ con đừng quấn người như thế, thúc thúc rất bận rộn, nào."

"Ta không bận, nếu đã đồng ý với cậu bé rồi thì ta sẽ giữ lời hứa. Phu nhân không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, ta dẫn cậu bé lên Cửu Trọng Thiên du lịch, ngày mai chắc chắn sẽ đưa cậu bé trở về."

Thần Quân áo trắng không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói thanh lãnh như ngọc, mang theo chút trầm thấp, êm tai, nhưng hắn đang nói cái gì vậy?

Giống như ta mới là người dụng kế đến đây lừa gạt trẻ con, còn hai người bọn họ là một lòng, mặc ngươi hoa ngôn xảo ngữ, ta tuyệt nhiên sẽ không bị mắc lừa.

Ta nhìn chằm chằm Linh Tê, mở miệng nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, sao dám làm phiền Thần Quân, hơn nữa chúng ta còn chuyện quan trọng phải làm, không thể dở dang được, phải trở về thôi!"

Lúc nói chuyện, ta đã cấp tốc bế Linh Tê xuống, tiện tay nhét vào trong ngực Đạp Tuyết vừa chạy tới.

Đứa bé tới tay, ta lập tức nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi sáng, khách sáo một phen, sau đó quay người muốn đi, lại bị hắn đưa tay ngăn cản, ta giật mình, chẳng lẽ thật sự là con buôn tiên, bắt đầu làm khó dễ?

Quả nhiên, ngũ lôi oanh đỉnh.

Hắn lặng lẽ nhìn ta, đe dọa: "Xin hỏi, vì sao trong thân thể con ngươi lại có huyết mạch của bản quân?"

Xong con bê!

Trong lòng ta hô to ba tiếng "Xong con bê!"

Từ trước đến nay tộc Nhân Ngư chúng ta chỉ biết mẫu thân, không biết đến phụ thân. Sinh sôi hậu đại đều là sau khi trưởng thành lên bờ tìm phàm nhân có bề ngoài không tệ để kết hợp, sau khi có thai thì thi triển Nhiếp Hồn Thuật xóa bỏ ký ức của người kia, an tâm về Vô Tận Hải sinh ra một mỹ nhân ngư thật xinh đẹp, cuộc sống đắc ý!

Thân là nữ vương tộc Nhân Ngư, ba trăm năm trước ta cũng đi theo lối mòn này.

Đáng tiếc, vừa sinh nở thì cả tộc chấn kinh...



Ta lại sinh ra một nhi tử! Còn là một con Thanh Long nhỏ!

Thốn Tâm trưởng lão đau đầu, nói năm đó lúc đến thế gian tìm ta, phát hiện ta lại thèm nhỏ dãi sắc đẹp của một vị Thượng Thần Thiên giới, giậu đổ bìm leo ngủ với hắn. Lúc thi triển Nhiếp Hồn Thuật với hắn, ta lại không mạnh bằng hắn nên suýt nữa tự hại mình, may mắn nàng kịp thời đuổi tới xử lý giúp ta.

Nhưng cho dù như thế, ta vẫn bị Nhiếp Hồn Thuật phản phệ, bản thân cũng mất đoạn trí nhớ kia.

Aizz, mất mặt chết cá rồi, không nhắc tới cũng được, không nhắc tới cũng được.

Bản vương là người thế nào? Đã từng là Hỗn Thế Ma Vương trong Vô Tận Hải. Hiểu được câu nói này, lại nhìn túi da tuyệt thế trước mặt, ta lập tức ý thức được, người trước mắt này chỉ sợ chính là vị Thượng Thần Thiên giới năm đó bị ta gặp sắc nổi lòng tham ngủ cùng kia!

Nhưng vì đã thi triển Nhiếp Hồn Thuật nên hắn cũng không nhớ rõ ký ức này.

Mặt ta không biến sắc, tim không đập nhanh, vội vàng bày ra ánh mắt còn kinh ngạc hơn hắn, vô cùng kệch cỡm nói: "Thần Quân nói gì vậy, ta nghe không hiểu! Nếu ngài là nữ tử, ta còn tưởng ngài muốn đoạt đứa trẻ ta mang thai mười tháng mới sinh ra này nữa. Nhưng ngài là nam tiên, chưa từng gặp mặt, sao có thể nói như vậy?"

Khuôn mặt đẹp của hắn có chút vặn vẹo: "Ta vừa dò xét chân thân của Linh Tê chính là một đầu Thanh Long, đồng mạch đồng nguyên với ta, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng được."

Ta vỗ tay tán thưởng, tràn đầy sùng bái: "Quả nhiên Thần Quân là người có tuệ nhãn, chuyện này thật sự là trùng hợp, cũng là duyên phận to lớn! Ngài không biết đâu, phụ thân của Linh Tê là một con cá chép đã tu luyện ngàn năm, còn thiếu bước vượt Long Môn, sau khi vượt Long Môn có thể hóa thân thành rồng, không ngờ lại kém một bước, cắm trên Long Môn, thành nửa cá nửa rồng. Lúc ta mang thai gặp đại loạn, bị yêu thú dưới đáy biển cắn một cái, sinh ra Linh Tê có chút dị biến, khiến Thần Quân hiểu lầm rối."

"Phụ thân của cậu bé là cá chép?"

"Phải!" Ta chém đinh chặt sắt, mắt sáng như đuốc nói.

Nghe vậy, ánh mắt hắn ảm đạm không rõ, ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo cao phía xa.

Ánh mắt thâm trầm, giống như chứa ngàn vạn u sầu, hòa cùng một thể với ánh trăng sáng ngời kia. Không khác nhiều với lang quân áo trắng thanh phong lãng nguyệt trong ấn tượng của ta, chỉ là không có ý cười như lúc đó.

Nhưng bây giờ không phải lúc ngắm mỹ nam, nhất là mỹ nam tràn ngập nguy hiểm...



Ta vội vàng giữ vững tinh thần, khách khí tạm biệt hắn, vẫn không quên nịnh nọt một tiếng. Nếu hắn thích Linh Tê, ngày sau đợi Linh Tê trưởng thành có thể đến bái hắn làm thầy, bảo hắn ngàn vạn lần đừng ghét bỏ.

Nói xong ta lập tức quay người, thu lại ý cười cứng ngắc rồi trầm mặt ôm Linh Tê kéo theo Đạp Tuyết, biến mất vô tung vô ảnh với tốc độ nhanh nhất.

Sau khi trở lại Tiểu Trúc Lâm Hồ trên thế gian của chúng ta, ta vẫn còn âm thầm sợ hãi.

Trời sinh tộc Nhân Ngư vô tình, cũng khinh thường tình yêu, từ khi bắt đầu tạo vật, đều mượn giống phàm nhân sinh sôi hậu đại, tộc nhân luôn hành động bí mật, chưa từng có lỗ hổng, Nhiếp Hồn Thuật vừa ra, xóa ký ức, xong chuyện phủi áo rời đi, không lộ công danh tên họ.

Nhưng mà, có ai đi bên bờ sông mà không ướt giày đâu.

Hết lần này tới lần khác, đầu óc ta lại mơ màng, ngủ với một vị Thượng Thần có linh lực cao hơn ta, sinh em bé cũng giống hắn.

Khó trách quy định của tộc vẫn luôn nhấn mạnh, chỉ có thể tìm phàm nhân! Nhất định phải tìm phàm nhân! Ta tưởng rằng bởi vì phàm nhân dễ bắt nạt, ai biết giống loài và giới tính duy nhất chúng ta có thể chiếm thượng phong tuyệt đối, chỉ có phàm nhân.

Nếu là thần tiên hay yêu ma có tu vi tương tự, vậy em bé sinh ra giống ai, là nam hay là nữ, thì là ngẫu nhiên.

Không phải sao, không nghe lão nhân nói, trước mắt ta đã ăn thiệt thòi, không cẩn thận còn ngã nhào.

Hôm nay còn suýt nữa bị người ta bắt tại trận. Nếu chuyện này truyền đến Vô Tận Hải, cái mặt mo này của ta biết giấu đi đâu chứ?

"Đạp Tuyết, cơm nước xong xuôi các ngươi suốt đêm trở về Vô Tận Hải đi, ở trong điện Lam Hoa, đừng ra ngoài một bước, bên ngoài quá nguy hiểm!" Ta vỗ bàn, nói với Đạp Tuyết và Linh Tê đang gặm chân giò.

Cái miệng Linh Tê dính đầu dầu mỡ, thì thầm nói: "Nhưng con còn muốn đi cùng thúc thúc lên trời xem chiến thần nữa!"

"Linh Tê ngoan, có nhiều thứ rất tốt đẹp trong chuyện xưa, nhưng nếu gặp mặt thì có lẽ sẽ thất vọng, sau này ta sẽ mang tất cả sách họa liên quan đến chiến thần trên thế gian về cho con xem!" Ta sờ cái đầu nhỏ tròn căng của hắn.

"Nhưng mà hắn... rất lợi hại!" Linh Tê giang hai cánh tay ra nói.

"Đúng là rất lợi hại, nhưng ta nghe nói hắn lớn lên ba đầu sáu tay, mặt xanh nanh vàng, trên toàn bộ Thiên Giới hắn là người xấu nhất! Bây giờ con đang tuổi lớn, nhìn thấy quái vật xấu xí, chỉ sợ lớn lên cũng rất khó coi. Lúc này con phải chơi nhiều với các tỷ tỷ nhỏ xinh đẹp trong tộc, mới có thể càng ngày càng đẹp trai!" Ta nhéo chút thịt trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Linh Tê, hướng dẫn từng bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.