Chương trước
Chương sau
Sự thật chứng minh, tiểu Thanh Long ở cùng mỹ nhân ngư đã lâu, không có khả năng không quan tâm đến giá trị nhan sắc.

Cậu bé nghĩ một chút, giống như quyết định gật đầu, "Vậy đợi con trưởng thành lại đến xem hắn!"

Rất tốt!

Ta đứng lên, định đưa bọn họ ra ngoài.

Đẩy cửa đã thấy một bóng dáng mặc áo bào tím vội vàng xông vào trong viện, trên vai còn khiêng cái gì đó như đống cát.

Thì ra là Thốn Tâm trưởng lão, ta cười hỏi nàng khiêng cái gì vậy.

Nàng nghiêng người cho ta nhìn rõ, thật ghê gớm, làm sao lại có thể khiêng một người sống sờ sờ tới đây chứ?

Thốn Tâm trưởng lão ném tới người kia lên trên giường phòng bên cạnh, phủi tay áo đi ra.

"Ta sợ ngươi lại ngủ nhầm người nên đã xem xét bốn phía trong thành, tên thư sinh phàm nhân này mi thanh mục tú, thân thể khỏe mạnh, không có vấn đề gì, dứt khoát đánh hôn mê mang đến đây. Ngày mai ngươi cứ nói, hắn bị người ta bắt đi, là ngươi cứu hắn, ta cho ngươi ba ngày, tốc chiến tốc thắng!" Thốn Tâm trưởng lão nói xong, rót cho mình chén trà, uống một ngụm hết sạch.

Ta ta ta... Bản vương lại luân lạc tới mức trưởng lão tự mình bắt nam nhân đưa đến trên giường cho ta sao?

"Không cần để ý chi tiết, việc này lớn, để tránh phức tạp, tất cả giản lược!" Thốn Tâm trưởng lão ôm Linh Tê qua, trêu đùa với cậu bé, thuận tiện khuyên ta.

Được thôi, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.

Đúng lúc Thốn Tâm trưởng lão tới, có nàng dẫn Linh Tê và Đạp Tuyệt trở về, ta càng yên tâm hơn.

Lần này ta ra ngoài vì hai chuyện, một là tìm phàm nhân sinh sôi hậu đại. Không có cách nào, bây giờ Vương tộc Nhân Ngư chỉ còn một mình ta, ta nhất định phải sinh hạ một đứa trẻ thuần huyết kế thừa vương vị của tộc Nhân Ngư ta.

Trong Tiểu Trúc Lâm Hồ chỉ còn lại ta và tên thư sinh bị Thốn Tâm trưởng lão đánh ngất xỉu kia, ta ngồi một mình dưới ánh nến, thở dài lại thở dài.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, kinh tâm động phách, ta hoàn toàn không có tâm tư làm chuyện cặn bã kia.



Nhớ tới ban ngày từ núi Ma Da trở về, Thỏ yêu Thiên Tầm thay ta giám thị tộc Giao Nhân có nhắc đến, ban đêm mỗi ngày, Ly Uyên đều thổi đến từng trận gió lạnh, an tĩnh có chút khiếp người, tất có chuyện kỳ quặc.

Bây giờ chính là nửa đêm, ta dứt khoát đến Ly Uyên nhìn xem nơi đó kỳ quặc thế nào.

Chuyến này ta đi còn có một chuyện khác, chính là tìm hiểu động tĩnh của đối thủ một mất một còn của chúng ta, tộc Giao Nhân.

Tộc Giao Nhân đời đời ở trong Ly Uyên, nhưng lại xem chuyện chiếm đoạt Vô Tận Hải của tộc Nhân Ngư thành mục tiêu phấn đấu suốt đời, cũng có lúc thắng lúc bại.

Tộc Nhân Ngư nổi danh mỹ mạo và tiếng ca đứng đầu lục giới, chỉ là vô tình không có tình yêu, độc đẹp trong lục giới. Tính tình tộc Giao Nhân lại hung ác, ngoại trừ đuôi cá, ngay cả đỉnh đầu, cánh tay và trên lưng cũng mọc vây cá, không biết bọn họ lấy mặt mũi ở đâu, lại đi khắp nơi tuyên truyền rằng tộc Nhân Ngư là một chi của tộc Giao Nhân bọn họ, cũng là một nhà.

Ha ha, mời ngươi đi hỏi xem, có người cá nào nghe thấy vậy mà không nổi da gà không?

Các tiểu tỷ tỷ của tộc Nhân Ngư mắng chửi người đều là "Ngươi xấu, ngươi xấu như Giao Nhân vậy", người bị chửi thường cảm thấy nhục nhã, không đánh một trận quyết không bỏ qua.

Giờ phút này ta đứng trên núi Ma Da, nhìn dãy núi Ly Uyên gần đó, đúng là âm lãnh đến thấu xương, mặt nước Ly Uyên đen nhánh giống như một con quái vật mở to miệng máu, sương đen âm trầm bốc lên, dường như lúc nào cũng có thể thôn phệ tất cả mọi thứ xung quanh.

Chuyện có khác thường tất có yêu, ta dùng ẩn thân quyết, xuống nước, một đường đi thẳng đến cung điện xanh mướt trong rừng cây rậm rạp của thủ lĩnh tộc Giao Nhân.

Thủ vệ không nghiêm ngặt lắm, chỉ là phẩm vị của tộc Giao Nhân thật sự vừa ác vừa tục, trên thế gian làm gì có cung điện phối màu quái dị khiến người ta hoa mắt như vậy?

Ta dừng trước một viên dạ minh châu lóe sáng, mơ hồ có giọng nói truyền đến bên ngoài thiên điện, một tên thị vệ Giao Nhân dẫn một người mặc áo bào đen, đội mũ đen che mặt đi vào, trong lòng ta cảm thấy hiếu kì, vội vàng hóa thành một con bươm bướm, đi vào theo.

Ta dừng trên xà nhà, nhìn giao nhân ngồi trong điện.

Tộc trưởng của tộc Giao Nhân Sùng Việt và mấy vị tướng lĩnh trong tộc, mấy người vốn đang ngồi thẳng nói chuyện, thấy người áo đen đi vào, lại lần lượt cung kính đứng dậy.

Nghe bọn họ nhắc đến Tụ Phách Châu, mới biết vì sao Ly Uyên lại thổi ra từng trận gió lạnh, mặt nước tràn ngập sương đen như vậy. Tụ Phách Châu hút âm khí trắng đêm, cung cấp nuôi dưỡng hồn phách vỡ vụn, chính là chí bảo của Yêu tộc.

Xem ra người áo đen không thể lộ ra ngoài ánh sáng này có lai lịch rất lớn, nhưng ta ngưng thần nhìn kỹ thế nào cũng chỉ thấy một đoàn sương đen, không nhìn ra nguyên thân.

Càng không nhìn rõ thì càng ngưng thần nhìn kỹ, có lẽ vì vậy ta mới không cẩn thận lọt ra chút khí tức.



Sùng Việt đột nhiên gầm lên một tiếng: "Trên xà nhà là ai?"

Ta chưa kịp phản ứng, đối diện đã có một cỗ linh lực mạnh mẽ đánh tới, ta không có hình tượng từ trên xà nhà rơi xuống, cũng may, ta miễn cưỡng ổn định, không ngã quá khó coi.

Nhưng nhìn một phòng cao thủ đồng loạt nhìn về phía ta, ta không khỏi thở dài, quá sơ sót rồi.

Sùng Việt lão đầu cười ha ha, nhìn ta chằm chằm, "Mặc dù từ khi sinh ra đến nay, lão phu chưa từng đặt chân Vô Tận Hải, nhưng rốt cuộc hai tộc đồng tông đồng nguyên, nhìn khí phái của các hạ, chính là họ Tư Không?"

"Có chút nhãn lực, Tư Không Úc Luật." Ta nhíu mày, xem như khẳng định ông già này không mù.

"Vương của tộc Nhân Ngư đích thân tới Ly Uyên, đúng là rồng đến nhà tôm!" Sùng Việt lão đầu cười gian trá, chầm chậm nói, giống như rất hưởng thụ khoảnh khắc chiếm thượng phong hiếm có này.

Ta bĩu môi, ông ta cũng thật dễ kiêu ngạo, đánh đi thì biết, thắng bại còn chưa phân đâu.

Sự thật chứng minh, trong quá trình đánh nhau, một mình ta đánh với năm lão già của tộc giao Nhân vẫn miễn cưỡng có thể ứng phó, có cơ hội rời đi rất lớn. Nhưng lúc ta dự định hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, có thể chạy thì chạy, người áo đen kia lại xuất thủ.

Một đường từ nội cung trong khu rừng rậm rạp xanh mướt đánh ra ngoài cung, roi xương cá của bản vương đã bị cắt thành vài đoạn, không chiếm được một chút tiện nghi.

Ta không khỏi thầm than, biết vậy tối nay đã không đến.

Trong lòng đang tính toán, nếu thi thuật triệu hoán yêu thú dưới đáy biển ở đây, có thể mất khống chế thương tới bản thân không, người áo đen kia đã đánh tới sát chiêu, trong lòng ta lạnh xuống, vô thức nhắm nghiền hai mắt.

Kết quả lặng im một lúc lâu, ta cũng không cảm nhận được đau đớn như trong dự liệu, mở mắt ra xem, rất thần kỳ, không biết lúc nào Thốn Tâm trưởng lão đã đặt một cái pháp bảo trong nguyên thần của ta!

Giờ phút này, trước mặt ta treo một thanh trường kiếm toàn thân trắng muốt, tỏa ra hàn quang, linh lực của kiếm dồi dào, tự thành kết giới, mới có thể ngăn cản công kích của người áo đen.

Ta lập tức đưa tay nắm chặt trường kiếm, có binh khí trong tay, nhất là binh khí linh quang như vậy, còn tốt hơn đánh tay không nhiều.

Chỉ là ta không am hiểu dùng kiếm, mặc dù không đến mức mới ra tay đã bị áp chế, nhưng đánh đến bảy hiệp cũng là chuyện bình thường.

Kết quả ta nghĩ nhiều rồi, hiệp thứ năm, chuôi kiếm ngọc này đã tuột khỏi tay ta, chấn ta đến nửa người tê dại đau đớn, người áo đen không hề dừng lại, sát chiêu theo sát mà tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.