Lục Dữ nhìn Bạch Diệc Lăng rồi lại nhìn hoa, cẩn thận đặt đoá hoa nhỏ vào trong tay áo, sau đó giật lấy nhánh cây trong tay Bạch Diệc Lăng bẻ thành mấy khúc ném ra đằng sau. Mấy khúc cây bị hất tung lên trời, lượn một vòng cung rồi rơi vào bùn đất.
"Cớ gì phải thế?" Lục Dữ ném đồ của hắn mà không hề thấy thẹn, còn cười nói: "Trong lòng không vui thì cứ nói ra, trút giận rồi sẽ thoải mái hơn thôi, còn hơn một mình ở đây uống rượu hay nghịch cây, đúng không?"
Bạch Diệc Lăng cười, nhướng mày nhìn y: "Trút giận thế nào, đánh ngươi hả?"
Dáng vẻ này của hắn làm Lục Dữ vừa thấy thích lại đau lòng, không thèm nghĩ ngợi đã nắm lấy bàn tay phải mà ban nãy Bạch Diệc Lăng cầm nhánh cây đấm lên ngực mình, đáp: "Làm đi, nếu chưa hết giận thì cứ đánh mạnh hơn."
Bạch Diệc Lăng: "..."
Lục Dữ cầm tay Bạch Diệc Lăng đè lên ngực mình, sau khi làm xong động tác này y mới nhận ra mình hơi quá, hai bên tai y nóng bừng lên, vội vã thả tay hắn ra, nắm tay mình thành đấm đưa lên môi ho một tiếng rồi vờ nói một cách bâng quơ:
"Ngươi cảm ơn ta thì khách sáo quá. Đoan Kính công chúa là cô của ta, vả lại đây cũng là việc ta nên làm. Nếu ngươi vui thì coi như ta làm chuyện đáng giá, ta chỉ lo ngươi không vui nên mới ra đây xem thử."
Bạch Diệc Lăng cười khẽ: "Ta có gì mà không vui."
Lục Dữ đáp: "Thực ra ta rất muốn nói trước cho ngươi, nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-biet-doan-menh-khong-de-choc/985046/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.