Gương mặt Mạnh Khánh Chi đầy nỗi u sầu. Ngược lại, Dương Khâu đang ngồi cạnh bên lại có biểu cảm như trong dự đoán.
Quả nhiên. Tiền bối vẫn là tiền bối. Không róc một miếng thịt, tin tức quý giá như vậy, há có thể dễ dàng vào tay vậy à? Trầm ngâm cả buổi, Mạnh Khánh Chi than nhẹ một tiếng rồi vung bàn tay. Trong hư không xuất hiện ba bụi Linh Dược, linh quang lấp lánh, mỗi một bụi đều cao tới ba thước. Óng ánh trong suốt cùng mùi hương thơm ngát tràn ngập, ba đường đạo vận độc đáo và quý giá bao trùm toàn bộ Thiên Cơ Lâu, tràn ngập đại khí và cổ vận.
Đây là ba bụi Linh Dược cấp Đại Thánh. Mỗi một bụi ít nhất cũng sinh trưởng mấy trăm ngàn năm. Quãng thời gian này đủ để vắt khô bất kỳ vị Đại Thánh nào. Nếu như đặt ở ngoài giới sẽ gây ra sóng to gió lớn!
Đẳng cấp Linh Dược này, đoán chừng Cửu U Ma Tông cũng không nhiều bởi vì chu kỳ sinh trưởng thực sự quá dài, hơn nữa loại linh dược này yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt về môi trường sống. Có một ít khác biệt thôi cũng chết héo ngay lập tức. Tâm huyết mấy trăm ngàn năm, vô cùng có khả năng chỉ trong một đêm trôi theo dòng nước.
"Lâu chủ, bây giờ thế nào?"
Mạnh Khánh Chi hỏi.
"Còn chưa đủ."
Lý Vân lắc đầu.
Mấy Linh Dược cấp Đại Thánh và một binh khí cấp Đại Thánh, số lượng tuy ít nhưng đã coi như gần một phần mười nội tình của Cửu U Ma Tông rồi. Bởi vì hai thứ đồ này, thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-bat-dau-sang-tao-thien-co-lau/5060972/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.