Tần Vũ Niết dở khóc dở cười. Truyền thuyết về cô đã được "cải biên" quá mức rồi! Mới hôm trước còn đồn cô là người phàm, quay đi quay lại đã được nâng cấp thành tiên nhân từ lúc nào không hay? "Cái cô Bà chủ Tần này rốt cuộc có muốn kinh doanh nữa không vậy? Đã khuya khoắt thế này rồi mà cửa tiệm còn chưa mở! Biết thế hôm qua tôi chen vào sớm hơn, nhỡ đâu còn được diện kiến Diêm Vương gia thì sao!"
"Thiệt đó! Nghe nói hôm qua đông vui náo nhiệt lắm luôn!"
"Đúng vậy! Mạnh Bà còn mang cả bỉ ngạn hoa ra trang trí. Ánh sáng dạ minh châu rọi lên những bông hoa đó, nghĩ thôi đã thấy cảnh tượng đẹp đến nao lòng rồi!"
"Nhưng mà... không biết hôm nay có mở cửa không đây? Sao nãy giờ chẳng có chút động tĩnh gì thế này?"
Tần Vũ Niết nhẹ nhàng vỗ vai nữ quỷ phía trước: "Này, làm ơn nhích qua một chút được không? Tôi cần vào trong."
Nữ quỷ nhăn mặt, khó chịu đẩy tay cô ra: "Vỗ cái gì mà vỗ! Cô muốn vào thì tôi cũng muốn vào đây! Tưởng mỗi mình cô sốt ruột chắc?"
Xong lại quay sang nhìn chằm chằm cánh cửa, mặt mày đầy vẻ bực bội: "Cửa này rốt cuộc có mở không đây! Sốt ruột muốn c.h.ế.t!"
Bà chủ Tần thầm nghĩ: "Bị các người chặn đường như thế này, tôi có cánh cũng chẳng vào được. Lấy đâu ra mà mở cửa cho nổi chứ!"
Đúng lúc ấy, điện thoại Tần Vũ Niết đổ chuông. Người gọi đến là Lâm Tùy.
Từ đầu dây bên kia vọng lại âm thanh ồn ào đến mức Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804569/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.