Những người khác hiển nhiên cũng đã nghĩ đến điều này. Trong đó, một cụ cao niên, rất có uy tín trong thôn, lên tiếng trước:
"Không tổ chức linh đình cũng được. Nhưng thế này, chuyện này với thôn ta mà nói là việc tốt, là đại sự lớn! Theo ý tôi, hay là chúng ta cả thôn đồng lòng tổ chức lớn một bữa, mở tiệc mừng ba ngày ba đêm, thế nào?"
Ông vừa nói xong, lập tức có người hưởng ứng:
"Tôi đồng ý! Chuyện đáng mừng như thế này, nhất định phải ăn mừng cho ra trò!"
"Tôi cũng đồng ý!"
Ngay sau đó, từng nhà từng hộ sôi nổi tán thành, tranh nhau nói sẽ đóng góp nguyên liệu và vật dụng để tổ chức bữa tiệc lớn.
Người thì nói sẽ đem mấy con gà béo mập từ chuồng nhà mình ra, người lại xung phong góp vài vò rượu quý ủ lâu năm. Có người hăng hái đòi phụ trách chuẩn bị bàn ghế.
Trong phút chốc, không khí bàn bạc rộn rã khắp sân, ai nấy đều hào hứng không kém gì mở hội làng.
Nhân lúc mọi người đang sôi nổi bàn luận, Thím Vương lặng lẽ quay người, kéo vội tay Tần Vũ Niết lôi thẳng vào trong nhà.
Vừa vào đến nhà, Thím Vương còn chưa kịp lấy hơi đã vội nhào tới, đôi tay thô ráp sờ soạng khắp người Tần Vũ Niết, kiểm tra một cách kỹ lưỡng sốt sắng.
Vừa kiểm tra, Thím Vương vừa nhíu mày, ánh mắt đầy lo lắng, liên tục lẩm bẩm:
"Con có sao không? Không bị thương chứ? Mấy hôm nay bảo là lên thành phố A làm việc, chẳng lẽ là đi làm cái chuyện này hả? Trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804547/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.