Tần Vũ Niết liếc nhanh về phía Diêm Vương gia rồi khẽ gật đầu, không dám trả lời lớn tiếng vì e rằng sẽ lại khiến không khí thêm căng thẳng. Nàng thực lòng chẳng hiểu nổi tại sao hôm nay Diêm Vương gia lại nghiêm nghị đến thế. Những lần trước dùng bữa chung chẳng hề có kiểu quy củ hay áp lực như vậy. Nghĩ mãi không ra, nàng đành giữ im lặng.
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên trầm tĩnh. Chỉ còn tiếng chén đũa va chạm khe khẽ và âm thanh ồn ã ngoài sân vọng vào.
Lúc này, một huyền sư đứng ngoài vô tình ngửi thấy mùi hương ngào ngạt từ trong phòng bếp bay ra, lòng không kìm được mà nuốt khan. Hắn xoa xoa bụng đói, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng, khẽ lẩm bẩm:
"Mùi hương tuyệt hảo quá... Ta còn chưa kịp dùng bữa tối mà đã ngửi thấy thứ mùi cám dỗ lòng người này rồi."
Bên cạnh, một huyền sư khác lập tức trợn mắt quát khẽ:
"Còn dám nghĩ đến chuyện dùng cơm? Mau chóng làm việc đi! Đợi chốc lát nữa người ta dùng bữa xong mà tường vẫn chưa tu sửa hoàn chỉnh, chúng ta chỉ có đường c.h.ế.t mà thôi!"
Vị vừa than thở ngạc nhiên cất lời: "Lời huynh là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta vừa tỉnh dậy đã bị gọi tới xây tường, cứ ngỡ là đến để viện trợ, nào ngờ lại trở thành thợ xây lúc nào chẳng hay!"
Một kẻ khác cũng chen vào, nét mặt mờ mịt: "Phải đó, ký ức của ta chỉ dừng lại ở khoảnh khắc cả bọn đang dốc sức công kích... Chỉ nhớ mang máng có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804472/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.