Câu trả lời ngắn gọn khiến Tần Vũ Niết ngẩn người, không hiểu ý Diêm Vương gia là gì. "Sẽ không" là sẽ không đến muộn, hay sẽ không để nàng c.h.ế.t thật? Đúng lúc nàng còn đang mơ màng suy nghĩ, từ trên không trung, một luồng kim quang chói lóa x.é to.ạc hư không, một bóng hình uy nghiêm từ từ hiện ra. Đông Nhạc Đại Đế xuất hiện với nụ cười trêu chọc trên môi, hướng ánh nhìn về phía Diêm Nghe Cảnh:
"Ta nói, sao ngươi lại sốt sắng như vậy? Hóa ra là vì Tiểu Vũ Niết gặp nguy hiểm à?"
Tần Vũ Niết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, lập tức nhận ra người vừa đến. Nàng vội cúi đầu cung kính:
"Đông Nhạc Đại Đế."
Nhưng... vừa rồi ngài ấy nói gì thế? Ý là sao?
Đông Nhạc Đại Đế đưa mắt liếc qua đám huyền sư nằm la liệt trên mặt đất, rồi quay sang Tần Vũ Niết, giọng ôn tồn hỏi:
"Tiểu Vũ Niết, nàng không sao chứ?"
Tần Vũ Niết vội lắc đầu, đáp ngay:
"Không, không có việc gì đâu ạ."
Đông Nhạc Đại Đế khẽ thở phào nhưng ánh mắt ngài ấy không khỏi liếc qua Diêm Nghe Cảnh. Nét mặt pha chút châm biếm, Đông Nhạc Đại Đế nhàn nhạt nói:
"May mà nàng không sao. Nếu có chuyện gì, ta chắc chắn sẽ thành tội nhân mất. Nàng không biết đâu, cái tên này vì từ Cực Hàn Chi Địa trở về, đã trực tiếp xé rách không gian, thế mà vẫn còn chê tốc độ chưa đủ nhanh. Một đường cứ đẩy tốc độ lên mãi, đến mức ta suýt nữa theo không kịp."
Tần Vũ Niết nghe xong, không khỏi quay đầu nhìn Diêm Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804467/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.