Liều c.h.ế.t đối đầu với bọn chúng ư? E rằng là vọng tưởng. Bọn chúng vừa đông lại vừa mạnh, mà ta chỉ còn vài lá bùa tầm thường. Giao chiến chỉ như châu chấu đá xe mà thôi.
Đầu hàng cầu xin tha thứ ư? Càng không đời nào. Đám này rõ ràng đến để báo thù việc Mạnh Bà gây rối lần trước, giờ lại thêm chuyện ta phế đi công lực một tên trong bọn họ, xin tha chỉ khiến ta nhanh chóng tựu nghĩa hơn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tần Vũ Niết tranh thủ lúc đám huyền sư còn mải lo xem xét tình trạng của đồng môn bị thương, lập tức quay người bỏ chạy thục mạng, lao vào khu rừng rậm rạp gần đó.
Chỉ cần thoát được, ta vẫn còn cơ hội sống!
Thế nhưng, đòn công kích vừa rồi của nàng chẳng những không khiến bọn họ chùn bước mà ngược lại còn chọc giận đám người này thêm bội phần.
Vừa nghe thấy động tĩnh, cả bọn lập tức quay đầu lại, bắt gặp bóng hình Tần Vũ Niết đang cấp tốc tháo chạy.
"Nhanh! Lá chắn kim quang của ả đã biến mất!"
"Dám làm bị thương bao nhiêu người của Huyền Chân Phái chúng ta, nếu không trảm sát ả, làm sao rửa sạch mối hận này!"
Đám huyền sư ai nấy đều trừng mắt phẫn nộ, hằm hằm lao tới. Chiêu thức tung ra mang theo sát khí ngút trời, trong miệng gào lên đầy căm tức:
"Chịu c.h.ế.t đi!"
Từng luồng khí sắc bén từ bốn phía ập thẳng về phía Tần Vũ Niết, tựa hồ muốn nuốt chửng nàng trong nháy mắt.
Biết rõ hôm nay khó thoát khỏi cơn đại kiếp này, nàng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804465/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.