Tên huyền sư kia vẫn luôn để mắt đến từng hành động của Tần Vũ Niết. Nghe đồng bọn lên tiếng, hắn lập tức chỉ tay về hướng cô vừa bỏ chạy, lớn giọng:
"Cô ta chạy về hướng đó."
Nghe thấy tiếng hô, Tần Vũ Niết khựng lại, liếc nhanh về phía nhà mình và phát hiện bọn họ đã nhìn chằm chằm theo hướng này. Không kịp nghĩ thêm, nàng xoay người, lao đi như tên bắn.
Nhưng chưa kịp mừng vì kéo dài được chút khoảng cách, cô thoáng thấy mấy tên huyền sư trong sân cũng đã phát hiện ra mình. Chỉ vài giây sau, cả đám ào ào đuổi tới, như bầy sói dữ vừa đ.á.n.h hơi được con mồi.
Tần Vũ Niết không còn cách nào khác ngoài việc dốc toàn bộ sức lực, chạy thục mạng về phía trước. Thế nhưng cô chỉ là thân thể phàm nhân, làm sao sánh được với tốc độ của những kẻ tu luyện thần thông dị thuật? Vừa mới chạy được vài bước, cô đã bị chúng bao vây kín như bưng.
Một tên thanh niên, trông có vẻ nóng lòng muốn lập công, bước lên trước, giọng đầy khiêu khích:
"Là ngươi đã phế bỏ công lực của sư huynh bọn ta, còn làm bị thương các đệ tử trong môn phái?"
Vừa thốt lời, hắn vừa thẩm định thân hình Tần Vũ Niết, vẻ mặt lộ rõ sự khó tin. Bỗng nhiên, hắn khẽ nhíu mày, giọng nói mang theo đầy nghi hoặc:
"Ngươi... chỉ là phàm nhân?"
Một huyền sư khác lập tức chen vào, ngữ điệu đầy hoài nghi:
"Phàm nhân làm sao có thể khiến Lý sư huynh trọng thương đến nông nỗi ấy? Trên người ả ta chắc chắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804464/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.