Tần Vũ Niết thật ra cũng không cho rằng mình có bao nhiêu thiện tâm, chỉ là... có lẽ sau khi từng c.h.ế.t một lần, nàng bắt đầu tin hơn vào cái gọi là nhân quả luân hồi. Giúp được thì giúp, trong khả năng cho phép mà thôi. Người đời vẫn thường nói, tích thêm công đức thì kiếp sau có thể đầu thai vào nơi tốt đẹp hơn. Huống hồ, cứ thử đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, nếu ta không quen biết nhiều Quỷ sai như bây giờ, có lẽ ta cũng chẳng chắc sẽ dang tay giúp đỡ. Tất cả những điều này đều dựa trên tiền đề: ta có đủ khả năng để làm được. Dẫu sao Tần Vũ Niết cũng chẳng phải kiểu người tốt đến mức sẵn sàng lao vào nguy hiểm vì người khác. Nàng giúp đỡ đơn giản vì nàng có thể giúp. Nàng có thể gửi thư, có thể gọi điện, thậm chí nhờ cậy Quỷ sai giúp một tay, tất cả những điều đó đều nằm trong giới hạn khả năng của mình.
Cũng có thể, nàng giúp người khác vì đâu đó nàng thấy được hình bóng của chính mình ngày trước.
Kiếp trước, những năm đầu khi vừa rời khỏi Tần gia, Tần Vũ Niết sống cũng chẳng dễ dàng gì. Thời gian ấy, nàng đã từng trông mong một bàn tay đưa ra cứu giúp nhưng cuối cùng chỉ là vô vọng chờ đợi.
Nghĩ đến đây, Tần Vũ Niết khẽ lắc đầu, chân thành nói:
"Mạnh tỷ, đa tạ tỷ."
Mạnh Bà nhướn mày, nụ cười có chút ngạo nghễ, đáp lại:
"Nhìn bộ dạng của muội, rõ là không để lời ta nói vào lòng rồi."
Tần Vũ Niết nghi hoặc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804446/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.