"Ngươi nếu còn dám tiếp tục dây dưa với..." Mạnh Bà vừa mở miệng định gọi tên, chợt khựng lại vì nhớ ra mình chưa biết tên cô gái. Nàng quay đầu hỏi: "Nữ nhi ngươi tên gì?"
Lão nhân vội vàng đáp: "Nó tên Lâm Hạ."
Mạnh Bà gật gù, tiếp tục:
"Được rồi. Nếu ngươi còn dám quấy rầy Lâm Hạ, lần sau đừng mong dễ dàng thoát thân như hôm nay. Nghe rõ chưa?"
Lưu Khiêu mặt mày u ám nhưng không dám phản kháng. Đánh thì không lại, nói lý cũng chẳng xong, đành phải nuốt cục tức vào bụng, miễn cưỡng đáp với giọng đầy uất ức:
"Ta biết rồi."
Xong việc, Mạnh Bà thản nhiên phẩy tay, quay sang Tần Vũ Niết:
"Đi thôi."
Tần Vũ Niết nhanh chóng theo bước Mạnh Bà rời khỏi căn nhà trống trải, cũ kỹ của Lưu Khiêu.
Ra khỏi đó, nàng không kìm được lòng mà thắc mắc:
"Mạnh tỷ, hôn thư mà đã bị thiêu hủy rồi thì hai người họ thật sự không còn là vợ chồng nữa sao?"
Mạnh Bà lười biếng vươn vai, gật đầu xác nhận: "Phải, một khi hôn thư đã hủy thì chẳng còn quan hệ gì nữa. Nếu hắn dám động thủ thương tổn người, sẽ bị coi là gây rối, tất phải chịu phạt. Vậy nên về sau, nếu hắn muốn làm càn, hắn phải tự vấn bản thân xem mình có đủ sức hay không."
Vị lão nhân nọ đứng sau lưng, chăm chú lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai vị. Chuyện khiến lão lo lắng bấy lâu không ngờ lại được giải quyết êm thấm gọn gàng đến vậy. Như thể vừa trút được tảng đá đè nặng trên ngực, lão không kiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804444/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.