Tần Vũ Niết luôn tin rằng Mạnh Bà rất thấu tỏ trong mấy chuyện kỳ bí kiểu này. Sau khi nhận được tin xác nhận từ Tạ Tất An, nàng không chần chừ mà nhắn tin ngay cho Mạnh Bà, nhờ bà ấy ra tay giúp đỡ.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến cách Mạnh Bà xử lý vấn đề, nàng chỉ có thể thầm cảm thán một câu: "Hóa ra cái gọi là "thấu tỏ mọi chuyện" mà Tạ Tất An nhắc đến... lại là cách giải quyết như thế này đây."
Tin nhắn của Mạnh Bà hồi lại nhanh đến bất ngờ, chỉ vài giây sau khi Tần Vũ Niết vừa nhắn xong.
Mạnh Bà: "Được thôi, lúc nào cần?"
Tần Vũ Niết: "Ngay bây giờ luôn, có tiện không ạ?"
Mạnh Bà: "Có gì mà không tiện, cứ để Tiểu Hồng lại trông nhà là được."
Tần Vũ Niết thậm chí còn chưa kịp bấm nút gửi tin nhắn cuối, Mạnh Bà đã xuất hiện ngay bên cạnh nàng, tựa hồ như một cơn gió thoảng không hề có tiếng động.
Đúng lúc nàng chuẩn bị gửi đi dòng tin nhắn vừa gõ, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, đầy âm u vang lên ngay sát vành tai:
"Ta đã tới, không cần phải nhắn thêm nữa đâu."
Giật mình kinh hãi, Tần Vũ Niết theo phản xạ lập tức lùi về sau vài bước, cố tránh xa nơi âm thanh phát ra. Khi nàng quay đầu lại, mới nhận ra người vừa khiến nàng hoảng hốt không ai khác chính là... Mạnh Bà.
Nàng khẽ thở phào, gắng gượng nở một nụ cười:
"Ôi trời đất, hóa ra là Mạnh tỷ. Thật khiến ta kinh hãi một phen."
Mạnh Bà khẽ nhướng đôi mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804438/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.