"Òm ọp òm ọp."
Tiểu Hồng tức tối nhìn Tần Vũ Niết. Sau một hồi lâu không thấy nàng đuổi con linh hồ trắng đáng ghét kia đi, nó liền bực bội xoay người, quay m.ô.n.g về phía nàng, rõ ràng tỏ vẻ xem thường.
Mạnh Bà bên cạnh lắc đầu, tay vô thức xoa xoa đầu Tiểu Hồng, nói với Tần Vũ Niết:
"Cô đừng để tâm đến nó. Gần đây được nuông chiều quá đ.â.m ra hư hỏng. Cũng đã đến lúc phải dạy dỗ lại một phen."
Bị xoa đến mức ngã nghiêng ngã ngửa, Tiểu Hồng không chịu nổi, liền cất tiếng kêu oang oang, phảng phất như đang phản đối:
"Òm ọp òm ọp kỉ ngao! Đừng chạm vào ta!"
Thấy vậy, Mạnh Bà chẳng nói thêm lời nào, thẳng tay nhấc nó lên, thu vào ống tay áo.
"Đi thôi."
"Chi—"
Tiểu Bạch thấy đối thủ bị "trừng phạt", lập tức ngẩng cao đầu, chiếc đuôi lông xù trắng muốt phe phẩy đầy đắc ý.
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo ấy của nó, Tần Vũ Niết bật cười bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại, dịu giọng dặn dò:
"Ngươi hãy ngoan ngoãn một chút, đừng gây thêm phiền phức."
"Chi chi chi—"
Nghe vậy, Tiểu Bạch lập tức xẹp bớt kiêu căng. Nó ngoan ngoãn rúc vào cổ Tần Vũ Niết, nhẹ nhàng cọ cọ đầy nũng nịu. Cái đầu nhỏ tựa lên vai nàng, chỉ còn cái đuôi khẽ phe phẩy đôi chút để chứng tỏ rằng nó vẫn còn sống, chứ không phải một chiếc khăn quàng cổ làm từ da hồ thật.
Quỷ Thị vẫn tấp nập, người và quỷ qua lại không ngớt. Nhưng mỗi khi nhìn thấy Mạnh Bà, đa số đều nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804427/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.