Tần Vũ Niết nhanh chóng phân loại lại toàn bộ nguyên liệu, giảm thiểu số lượng ở mức tối đa mà vẫn đảm bảo được sự cân đối về hương vị. Nàng còn thêm chút mật hoa cùng vài nguyên liệu bí ẩn khác vào để thử nghiệm hiệu quả.
Không muốn lãng phí, Mạnh Bà gom toàn bộ nồi canh cũ vào không gian riêng. Sau đó, nàng làm theo tỉ lệ Tần Vũ Niết đưa ra, chỉ chế biến một phần nhỏ để thử nghiệm. Mạnh Bà khẽ búng tay một cái, một luồng Địa hỏa hùng mạnh ngay lập tức bùng lên bên dưới nồi.
Tần Vũ Niết đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, khẽ nghẹn lời:
"... Được rồi, cứ coi như ta đã quen với những thứ quái đản, giờ thấy thêm điều này chắc cũng không phải là chuyện gì quá ghê gớm."
Sau đó, nàng thấy Mạnh Bà lại lôi ra chiếc muỗng dài gần một trượng rưỡi, to lớn tựa chiếc xẻng xúc đất, trông rõ ràng còn lớn hơn cả thân hình Mạnh Bà. Mạnh Bà vừa nấu vừa khuấy, động tác thuần thục đến mức khiến người ta không khỏi hoài nghi về tay nghề nấu nướng của nàng.
Khi các nguyên liệu trong nồi đã nhuyễn ra, Mạnh Bà tăng thêm nhiệt độ, một bên nấu một bên dùng chiếc muỗng khổng lồ khuấy động không ngừng. Nhìn nồi canh vẫn đầy ắp, Tần Vũ Niết không khỏi cảm thấy có chút... e dè.
Mạnh Bà khẽ liếc nhìn, thấy nàng vẫn ngơ ngẩn nhìn nồi canh, liền đưa chiếc muỗng to lớn qua, cất giọng cười:
"Có muốn thử không? Cầm lấy đi."
Tần Vũ Niết nhìn chằm chằm chiếc muỗng tựa cột đình, do dự giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804392/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.