Mạnh Bà nheo mắt nhìn nàng, ánh mắt sáng rực như phát hiện kho báu:
"Thật không?"
"Chắc chắn rồi." Thôi Phán Quan gật đầu mạnh mẽ. "Cô chỉ cần mang bát canh Mạnh Bà qua cho Tần cô nương nếm thử. Biết đâu nàng lại nghĩ ra cách cải tiến giúp cô."
Mạnh Bà cười hả hê, vỗ tay đ.á.n.h "bốp":
"Tốt! Cứ quyết định như vậy đi."
Tần Vũ Niết ngước nhìn trời xanh, lòng thầm gào khóc không thành tiếng. Cớ gì chẳng ai chịu hỏi qua ý kiến của ta một lời nào? (Nàng thầm nghĩ: Thôi Phán Quan lấy đâu ra tự tin rằng hắn có thể "thu phục" được thần canh truyền thuyết kia? Còn Mạnh Bà, rõ ràng là quá mức tin tưởng lời Thôi Phán Quan. Ngay cả đồ ta nấu chưa từng nếm qua, sao có thể thẳng thừng phó thác trọng trách lớn lao như vậy?)
(Hơn nữa... ta còn chưa từng nếm qua canh Mạnh Bà bao giờ. Lỡ cải tiến xong mà lại khiến nó tệ hơn cả bản gốc thì sao? Đến lúc ấy chẳng phải ta sẽ bị đám quỷ sai đồng loạt gửi đơn khiếu nại lên tận Diêm Vương sao?)
Vừa nghĩ đến đây, Tần Vũ Niết vội vàng tìm cách từ chối:
"À... dạo này ta bận rộn nhiều việc, e là không có thời gian đâu..."
Mạnh Bà xua tay, cười ha hả:
"Không sao. Ta sẽ tự đến phủ của ngươi."
Tần Vũ Niết: "..." Ta thật sự rất bận mà!
Chẳng cho Tần Vũ Niết cơ hội phản ứng, Mạnh Bà đã nhanh chóng móc ra chiếc điện thoại, chìa trước mặt nàng:
"Tiểu cô nương, nào, mau thêm số liên lạc của ta đi. Tối nay ngươi có rảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804385/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.