La Ninh Tử: Mình cảm thấy, cậu và bọn mình không giống nhau.
Lâm Tiểu Hoa: Không giống nhau ở điểm nào?
La Ninh Tử: Sẽ có một ngày, cậu sẽ bay khỏi đây, chốn này không thể giữ chân cậu được.
Lâm Tiểu Hoa: Thật sao, giống như chim vậy hả?
La Ninh Tử: Đúng vậy, giống như chim ấy.
Lâm Tiểu Hoa: Vậy cậu nói xem, chim cứ bay mãi, bay mãi, nó có mệt không?
La Ninh Tử: Mình không biết, nhưng có thể, nếu không bay thì nó sẽ chết.
* * *
Tiểu Tam Nhi là tên ở nhà của tôi, Lâm Tiểu Hoa là tên chính thức của tôi.
Từ khi tôi vào Viện phúc lợi, không ai gọi tôi là Tiểu Tam Nhi nữa. Tất cả mọi người đều gọi tôi là Lâm Tiểu Hoa. Cái tên Lâm Tiểu Hoa này thật là một cái tên quê mùa hết mức, thế nhưng tôi buộc phải chịu đựng.
Tôi vẫn nhớ cô giáo Tần khi dạy chữ cho chúng tôi nói: “Nhẫn, nhẫn, mọi người phải nhớ kỹ, chữ nhẫn bên trên có một con dao”. Nhưng với tôi, chẳng có chữ nào tồi tệ hơn cái chữ này.
Viện phúc lợi khá gần thị trấn huyện, cách Thanh Mộc Hà chừng 100km. Nhưng đối với tôi, đứa trẻ 8 tuổi thì đây lại là một thế giới hoàn toàn mới lạ. Khi xe chở tôi và cô giáo Tần đi, Đồng Tiểu Lạc cứ chạy theo xe mãi. Tôi đoán chắc là cậu ấy đang gọi tên tôi, nhưng tôi không nghe thấy gì cả. Nhìn qua cửa kính bẩn thỉu đằng sau xe, tôi nhìn thấy Đồng Tiểu Lạc cuối cùng cũng biến thành một chấm đen nhỏ xíu bất động.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ao-hoc-sinh/62967/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.