Đã rất lâu tôi lại không về nhà.
Mùa hè đến rồi.
Hôm đó là cảnh quay cuối cùng.
Mười giờ tối, xe chuyên dụng chở tôi và “bố” đến bệnh viện. Diệp My đã hóa trang xong và nằm trên giường bệnh, “cô giáo Đào” sắp chết rồi, sắc mặt cô trắng nhợt, khi nhìn thấy tôi và “bố” tiến vào phòng thì ánh mắt liền rực sáng. “Bố” Trình Phàm làm theo lời yêu cầu của cô, kéo đàn viôlông cho cô nghe. Trong gia điệu âm thanh du dương đó, cô mỉm cười, rồi từ từ nhắm mắt, tôi vội lao đến đầu giường cô, gào khóc: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Đây là câu duy nhất của tôi trong cả bộ phim.
Diệp My và bố Trình Phàm đều diễn rất đạt, chính họ đã tác động mạnh đến tôi, khiến tôi hoàn toàn quên mất là mình đang đóng phim. Bỗng nhiên tôi nhớ lại cái ngày hôm mẹ tôi qua đời, tôi đã không gọi mẹ, thậm chí tôi còn không nhìn mặt mẹ lần cuối. Mẹ tôi đã ra đi vội vàng như vậy đấy. Tôi lao đến bên giường “cô giáo Đào”, dùng toàn bộ sức lực của mình gọi mẹ, gần như đã khóc hết tất cả nước mắt của mình. Một tay tôi nắm lấy ống tay cô, một tay tôi vỗ nhẹ lên má cô, tôi đã thực sự bị cuốn vào trong phim rồi, tôi sợ cô ấy sẽ ra đi thật.
Diệp My mở mắt một lát, nở một nụ cười an ủi, rồi lại nhắm mắt.
Bố Trình Phàm cũng khóc, bố ôm chặt tôi từ phía sau, nước mắt chạy xuống cổ tôi.
Đạo diễn nói giọng vô cùng cảm động: “CUT!”
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ao-hoc-sinh/62966/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.